Chương 4 - Quay Đầu Là Hạnh Phúc

“Hai người nhất định phải hạnh phúc cả đời! Cố gắng sinh bốn đứa trong ba năm, cho vui nhà vui cửa!” 

Khi hai người họ còn chưa kịp phản ứng, tôi đã nhanh chóng đóng cửa phòng mình lại. 

Bên ngoài mọi người vẫn đang cười đùa. 

Chu Diệp Bách mặt đỏ tía tai, mất hết mặt mũi, dù giải thích thế nào cũng chỉ đổi lại những lời chế giễu. 

Cuối cùng, anh ta đành rời khỏi ký túc xá. 

Còn nồi canh gà và hộp yến, Tôn Lộ Lộ mang ra chia cho hàng xóm. 

Cô ta mất mặt quá lớn, đến mức xin nghỉ dạy, mấy ngày liền không đến trường. 

Điều này cũng khiến Chu Diệp Bách, người vốn thường xuyên săn sóc Tôn Lộ Lộ, cũng lặn mất tăm hơi vài ngày. 

Đúng lúc tôi đang tận hưởng sự yên bình thì người đàn ông từng hứa một tuần sau sẽ quay lại, đã xuất hiện trước cửa phòng tôi. 

4

Tôi vừa tan học liền nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục. 

Anh đứng thẳng tắp, ánh mắt bình tĩnh và hòa nhã. 

Khi chú ý đến tôi, anh bước từng bước dài đến gần, khí khái chính trực theo làn gió ùa vào khoang mũi tôi. 

Khoảnh khắc ấy, tôi có phần ngẩn ngơ. 

“Nghe từ cô họ của em mới biết em đang ở đây, tôi mạo muội đến thăm, hy vọng em không phiền lòng.” 

Tôi lắc đầu, rồi nhìn thấy sổ hộ khẩu và thẻ căn cước trong tay anh. 

Như chợt nhận ra điều gì, tôi không khỏi nuốt khan một cái. 

“Rất muốn cưới em một cách long trọng, nhưng tiếc là lần này tôi chỉ về được nửa ngày, lần sau không biết khi nào mới có thể quay lại. Để tránh đêm dài lắm mộng, tôi tự ý mang giấy đăng ký kết hôn và sổ hộ khẩu đến đây. Nếu được, lát nữa em có thể cùng tôi đến cục dân chính không?” 

Ánh mắt anh chân thành và kiên định, không hề có chút đùa cợt. 

Tôi gật đầu: “Ừm, được, anh đợi tôi một chút, tôi đi lấy sổ hộ khẩu của mình.” 

Anh nở một nụ cười mãn nguyện. 

Lấy sổ hộ khẩu từ ký túc xá xong, tôi cùng anh bước lên chiếc xe quân sự màu xanh lá đỗ trước cổng trường. 

Chụp ảnh, đóng dấu, nộp lệ phí. 

Sau khi hoàn tất quy trình, cuốn sổ đỏ đã nằm trong tay tôi. 

Cùng lúc đó, tôi cũng cầm được giấy chứng sinh mà tôi hằng mong chờ. 

Tôi thích trẻ con. 

Bà nội tôi cũng mong mỏi có cháu.

Có giấy này trong tay, ít nhiều tôi cũng yên tâm phần nào. 

“Rất muốn cùng em ăn bữa tối, nhưng anh không có nhiều thời gian.” 

Trong giọng nói của Lục Thượng Đình mang theo chút áy náy.

Tôi vội đáp: “Không sao, anh cứ lo việc của mình.” 

Anh mỉm cười rồi dang rộng đôi tay, ôm tôi vào lòng. 

Một bàn tay lớn đặt lên sau đầu tôi. 

Tim tôi dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. 

“Trong khi em có lẽ chưa hiểu rõ về công việc của anh, đã mơ hồ mà đi đăng ký kết hôn thế này, thực sự là thiệt thòi cho em. Anh không thể hứa hẹn gì với em, cũng không thể đảm bảo nhiều, nhưng tất cả những gì thuộc về anh, đều có thể là của em.” 

Nói rồi, anh lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn. 

Là chiếc nhẫn kim cương thời thượng nhất hiện nay. 

Mắt tôi nóng lên, dòng cảm xúc ấm áp trào dâng trong tim. 

Anh đeo nhẫn vào ngón áp út của tôi, rồi nói: “Lần tới anh về, chính là đêm tân hôn của chúng ta, được không?” 

Mặt tôi đỏ bừng, nhưng vẫn khẽ đáp: “Ừm, em đợi anh về.” 

Nhìn chiếc xe quân sự dần đi xa, tim tôi bỗng trống rỗng. 

Một cảm xúc mang tên “nhớ nhung” bắt đầu bén rễ trong lòng tôi. 

Tôi cũng không biết, việc trở thành vợ một quân nhân, là tốt hay không tốt nữa.

5

Tôi như thường lệ nấu canh mang đến bệnh viện. 

Khi đến thăm bà, tôi đã cho bà xem cuốn sổ đỏ mới nhận được.

Người bà già yếu, trên người cắm đầy ống truyền, vui mừng đến mức cười không khép miệng.

“Kết hôn là tốt rồi, như vậy sẽ có người thay bà thương yêu cháu. Chờ cháu sinh một đứa bé nữa, đứa bé cũng sẽ thương cháu, cháu sẽ không còn cô đơn nữa.” 

Bà đã cô quạnh cả nửa đời người. 

Vì nhặt được tôi, nên nửa đời sau của bà mới nhen nhóm chút hy vọng. 

Bà chỉ đơn thuần tin rằng, kết hôn và sinh con chính là điều kiện để có được hạnh phúc viên mãn. 

Cho nên bà kiên trì muốn tôi kết hôn sớm, sớm có con. 

Như vậy mới có thể sống an yên cả đời. 

Bà không muốn tôi đi vào vết xe đổ của bà, không muốn tôi giống như bà, không có ai để dựa vào. 

“Cái này, bà đã để dành rất lâu, xem như là quà gặp mặt của bà dành cho cháu và cháu rể.” 

Bà lấy từ dưới gối ra hai phong bao lì xì đỏ. 

Tôi mở ra xem, bên trong toàn là những đồng tiền lẻ một hào, hai hào. 

Đếm cẩn thận, một bao là tám đồng tám hào tám (¥8.88). 

Hai bao cộng lại là mười bảy đồng bảy hào sáu (¥17.76 = 62.000 VND). 

“Chẳng phải y tá không cho bà giấu đồ mà, mấy đồng này bà mang vào bệnh viện kiểu gì thế ạ?” 

Tôi trêu bà, nhưng mắt đã đỏ hoe.