Chương 5 - Quay Đầu Là Hạnh Phúc

Bà nội cười mỉm, đôi mắt đã trở nên mờ đục: “Không phải mang tiền vào bệnh viện đâu, là bà nhặt chai gom góp. Khu bệnh nhi bên kia có nhiều trẻ con uống nước, bỏ chai ra. Bà tranh thủ lúc rảnh đi nhặt, gom được một túi lớn thì bán cho người thu mua phế liệu, đổi được tiền. Bà muốn để dành lì xì cho cháu gái của bà, có lì xì thì mới mua được kẹo ăn…” 

Giọng nói của bà đã không còn rõ ràng, tay bà nắm lấy tay tôi dần trở nên cứng đờ. 

Nước mắt tôi trào lên, nhưng cố gắng tỏ ra như bình thường: “Không phải bà nội nói ăn kẹo nhiều không tốt sao, sao giờ lại bảo cháu ăn kẹo…” 

Bà cười khà khà, giọng đã yếu ớt: “Kẹo cưới là ngoại lệ, ăn nhiều cũng được.” 

Ánh mắt bà đột nhiên xa xăm, ánh lệ lấp lánh. 

“Kỳ Kỳ à, bà không thể giúp cháu trông con cái được rồi, cháu đừng trách bà nhé.” 

“Sao lại thế được, bà khỏe mạnh như vậy, còn dành dụm được bao nhiêu tiền cho cháu.”

“Nhưng bà hơi mệt rồi, buồn ngủ…” 

“Vậy bà nghỉ ngơi một lát đi, mệt thì ngủ một giấc. Khi bà tỉnh, cháu sẽ dẫn chồng cháu đến thăm bà. Bà đừng sợ, Kỳ Kỳ sẽ luôn ở bên bà mà.” 

Bà nội qua đời vào buổi chiều, tối hôm đó đã tiến hành hỏa táng. 

Không tổ chức lớn, mọi thứ đều giản đơn. 

Tôi chỉ đặt vài mâm cơm tượng trưng, xem như thông báo với bà con hàng xóm rằng bà nội đã đi rồi. 

Mấy năm qua, tôi và bà nội sống nương tựa vào nhau, phần lớn đều nhờ sự giúp đỡ của hàng xóm. 

Bữa cơm này tôi không nhận tiền, chỉ xem như lời cảm ơn gửi đến họ. 

Chu Diệp Bách biết tin bà nội tôi mất, anh ta chủ động xuống bếp giúp đỡ. 

Tôi không muốn anh ta tham gia, nhưng anh ta vẫn kiên quyết cầm muôi. 

Ai cũng biết anh ta nấu ăn ngon, nên bảo tôi đừng ngăn cản nữa. 

Họ còn thì thầm với tôi: “Chu Diệp Bách có lỗi với con trước, dù không nhìn mặt nhau cũng nên để cậu ta nấu được bữa ngon cho mọi người.” 

Tôi nghĩ bà con hàng xóm nói cũng có lý. 

Tôi không cần phải tự làm khó mình, nấu cho mọi người ăn bữa cơm ngon mới là điều thỏa đáng. 

Đêm hôm đó, mọi người nói cười vui vẻ, không giống như đang tổ chức tang lễ mà như một buổi tiệc mừng. 

Chỉ riêng tôi ngồi bên linh cữu, nhớ lại từng kỷ niệm xưa sống cùng bà. 

“Ăn chút gì nóng đi, đêm khuya sương xuống, dễ bị cảm.” 

Chu Diệp Bách mang đến một bát chè ngọt. 

Tôi không có khẩu vị. 

Anh ta khẽ thở dài, chẳng biết nói lời gì để an ủi tôi: “Chờ qua thất tuần của bà, chúng ta đi đăng ký kết hôn. Lần này sẽ làm cả giấy kết hôn lẫn giấy chứng sinh, để sớm hoàn thành tâm nguyện của bà.” 

Tôi mặt không cảm xúc, những lời từ chối đã nói đến phát ngán. 

Anh ta muốn thế nào thì tùy. 

Tôn Lộ Lộ, đồng nghiệp và cũng là hàng xóm của tôi, cũng đến dự tang lễ. 

Cô ta ngại ngùng không dám ngồi ăn cùng mọi người ở bàn lớn, đợi sau khi mọi người dùng bữa xong mới đến. 

Người đến là khách. 

Dù không ưa gì cô ta, nhưng tôi cũng mong cô ta sẽ thắp cho bà nội một nén nhang và nói lời tiễn biệt. 

Nhưng lúc cô ta định về thì bất chợt đau bụng quỵ xuống đất, không đứng dậy nổi. 

Tôi cau mày, cảm thấy thật xui xẻo. 

Hàng xóm la lên gọi người giúp đỡ, Chu Diệp Bách đỡ cô ta lên xe cấp cứu. 

Khi xe cấp cứu rời đi, không ai muốn đi theo Tôn Lộ Lộ đến bệnh viện. 

Chu Diệp Bách cũng không muốn, anh ta chỉ nói: “Còn nhiều việc trong bếp đang chờ tôi. Chuyện sinh nở tôi không biết gì, để các chị em phụ nữ đi theo thì hơn.” 

Nhưng Tôn Lộ Lộ chẳng được lòng ai, không ai muốn dính líu tới. 

Cuối cùng, một người chị tốt bụng mới lên tiếng: “Để tôi đi, tôi và cô ấy là đồng hương, sau này còn dễ báo tin cho gia đình cô ấy.” 

Lúc vỡ nước ối, Tôn Lộ Lộ đau đớn tột cùng, hoàn toàn không nhận ra tình cảnh lúng túng và sự lạnh nhạt xung quanh. 

Cô ta liên tục gọi tên Chu Diệp Bách: “Anh Chu, anh Chu, cứu em! Anh đã nói sẽ để con em nhận anh làm cha nuôi mà!” 

“Em không muốn chết, người khác đi theo em không yên tâm, chỉ có anh, em chỉ tin anh, anh Chu, cứu em với!” 

“Lần này vượt qua được, em hứa sẽ rời khỏi đây, rời khỏi trường, không làm phiền anh và Kỳ Kỳ nữa.” 

Vài lời cộng thêm nước mắt của cô ta đã khiến Chu Diệp Bách mềm lòng. 

Anh ta bỏ lại mọi việc trong bếp, cuối cùng cũng lên xe cấp cứu. 

Trước khi xe rời đi, anh ta còn nói: “Việc trong bếp đợi anh về làm, anh đi rồi về ngay, em yên tâm.” 

Tôi lạnh lùng nhìn, lòng không chút cảm xúc. 

Hàng xóm láng giềng rào rào chửi Chu Diệp Bách: “Chu Diệp Bách tốt tính quá, nhưng khổ nỗi lại quá tốt, bị người khác lợi dụng!” 

“Kỳ Kỳ à, không phải thím nói chứ, loại người như Chu Diệp Bách, ngàn vạn lần đừng dính vào!”