Chương 3 - Quay Đầu Là Hạnh Phúc
Chu Diệp Bách nhìn thấy cô ta, không hề tỏ vẻ khó chịu, mà âm thầm lấy thêm một bộ bát đũa.
“Đến đúng lúc quá, cùng ăn cơm nhé.”
Tôn Lộ Lộ không giấu được vẻ vui mừng: “Ngại quá, hay em về tự nấu vậy.”
Nói xong, cô ta quay người định đi.
Nhưng chưa kịp đi, Chu Diệp Bách đã nói: “Không có gì phải ngại, em đang mang thai, nấu nướng bất tiện, ở lại ăn cùng đi. Vừa hay anh nấu nhiều thức ăn.”
Tôi mỉm cười khẩy, không nói gì, chờ xem họ diễn tiếp màn khách sáo giả tạo này.
Song Tôn Lộ Lộ lại cố tình làm ra vẻ ấm ức: “Anh Chu, em vẫn không nên ăn đâu, tránh lại xảy ra chuyện như lần trước, khiến anh khó xử.”
Chu Diệp Bách lắc đầu: “Không có gì khó xử, lần này đồ ăn là anh mua, anh nấu, anh quyết định được.”
Tôn Lộ Lộ nhìn tôi với ánh mắt đáng thương, cứ như đang xin phép.
Chu Diệp Bách cũng cau mày: “Tống Kỳ, nói gì đi, đừng trưng ra cái bản mặt đó.”
Tôi cười nhạt, đáp ứng mong muốn của Chu Diệp Bách: “Vậy cô cứ ăn đi. Đồ ăn này do Chu Diệp Bách nấu, cô cứ yên tâm mà ăn, tôi đảm bảo không có thuốc độc.”
Chu Diệp Bách mắng tôi: “Tống Kỳ, nói chuyện kiểu gì đấy? Bình thường dạy em bao nhiêu lần, vẫn không học được à?”
Hốc mắt Tôn Lộ Lộ đã ửng hồng: “Anh Chu, thôi vậy…em, em về trước đây. Hai chiếc khăn này hy vọng hai người thích.”
Chu Diệp Bách kéo cô ta lại, không để cô ta đi.
Tôi cũng lên tiếng: “Đi gì mà đi, nồi canh gà này là Chu Diệp Bách đặc biệt nấu cho cô và đứa bé trong bụng. Cô không ăn, anh ta sẽ đau lòng, khó chịu lắm đấy.”
Chu Diệp Bách trợn mắt nhìn tôi: “Em không thể tử tế chút sao? Cứ phải nói kiểu đó à?”
Tôi mỉa mai: “Một người cứ nhất định phải vào phòng tôi nấu ăn, một người nhất quyết phải mang khăn đến đây. Chu Diệp Bách, sao anh không vào thẳng phòng của Tôn Lộ Lộ mà nấu? Hai người cứ thoải mái tình tứ trong phòng, muốn làm gì thì làm, cần gì phải đến đây làm tôi khó chịu!
Tôi không sợ lớn chuyện, thẳng tay kéo cửa ra, rồi lớn tiếng hét lên: “Mọi người đến mà xem! Tôi nghĩ mọi người nói đúng, cái thai trong bụng Tôn Lộ Lộ chắc chắn là của Chu Diệp Bách. Nếu không, sao anh ta lại rảnh rỗi đến mức nấu gà, hầm sườn cho cô ta? Ai đời lại có thằng đàn ông nào lại rước khổ vào thân mà đi chăm sóc một góa phụ mang bầu chứ!”
Ký túc xá này là khu nhà cũ dành cho nhân viên.
Những người ở đây phần lớn là vợ, mẹ hoặc bà của các nhân viên, lúc nào cũng đông vui nhộn nhịp.
Nghe tôi hét lớn, mọi người đều mở cửa ra xem.
Sắc mặt Chu Diệp Bách lập tức tái mét.
“Tống Kỳ, em đừng quá đáng!”
“Quá đáng là anh! Tôi đã nói rồi, hôn ước giữa chúng ta đã hủy. Anh và Tôn Lộ Lộ muốn yêu đương thế nào cũng được, nhưng đừng kéo tôi vào! Phòng tôi không phải nơi cho các người diễn trò tình cảm!”
Tôn Lộ Lộ nước mắt lã chã, ra sức giải thích: “Tiểu Kỳ, đừng như vậy. Giữa tôi và anh Chu không có gì cả. Anh ấy chỉ thương tôi cô đơn, sợ tôi khổ. Nếu em không thích tôi, ngày mai tôi sẽ nghỉ việc, rời trường, rời ký túc xá. Chỉ xin em đừng hiểu lầm tôi và anh Chu nữa…”
Tôi đã miễn dịch với những lời than vãn khổ sở này của cô ta từ lâu.
“Cô thích nghỉ thì nghỉ, thích chuyển thì chuyển, chẳng liên quan gì đến tôi. Nhưng tốt nhất cô bảo Chu Diệp Bách đừng làm phiền tôi nữa. Xin cô đấy, chuyện yêu đương hận thù của hai người đừng có lôi tôi vào! Tôi lạy hai người đấy!”
“Tiểu Kỳ, sao em lại bêu xấu tôi như vậy? Chồng tôi mới mất không lâu…”
Nhìn cô ta sắp quỳ xuống xin tôi, tôi nhanh hơn, quỳ xuống trước cô ta.
Thấy cô ta định cúi đầu lạy tôi, tôi bèn lạy lại cô ta.
“Tôi biết cô trách chồng cô chết muộn. Nếu không, cô và Chu Diệp Bách chắc chắn đã sớm ở bên nhau, cả nhà ba người đoàn tụ hạnh phúc. Ngoài ra, tôi không bêu xấu cô, tôi đang chúc phúc cho cô. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, bên nhau đến già!”
Sự việc ồn ào náo loạn, mọi người xung quanh nhìn với vẻ thích thú.
Họ thi nhau rối rít chỉ trỏ Chu Diệp Bách: “Thời nay khác rồi, cậu thích Tôn Lộ Lộ thì cứ cưới cô ta đi. Là cha ruột hay cha dượng gì cũng được, dù sao đứa bé cũng là con cậu mà!”
“Đúng vậy, Tống Kỳ thương xót cho đôi uyên ương khổ mệnh các người, không muốn chia cắt hai người. Đã thích thì cứ ở bên nhau đi! Cậu với Tôn Lộ Lộ đúng là trời sinh một cặp!”
“Sao còn đứng đó? Mau mang canh gà về phòng Tôn Lộ Lộ đi, rồi quàng khăn vào, coi như tín vật đính ước!”
Mặt Chu Diệp Bách hết xanh rồi lại vàng, biến đổi liên tục.
Tôi nhân cơ hội này mang nồi canh gà, hộp yến và khăn quàng sang phòng Tôn Lộ Lộ.
Sau đó nắm tay cô ta, đặt vào tay Chu Diệp Bách.