Chương 2 - Quay Đầu Là Hạnh Phúc

Còn chưa kịp mở miệng, Chu Diệp Bách đã tỏ ra hào hiệp: “Tiền bạc gì chứ, có mấy miếng thịt thôi mà. Tống Kỳ không nhỏ mọn vậy đâu. Huống chi Lộ Lộ còn đang mang thai, sau này phải dùng nhiều tiền. Hàng xóm láng giềng giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.” 

Tôi cười lạnh. 

Tôn Lộ Lộ với tôi cùng là giáo viên, là hàng xóm sống trong ký túc xá. 

Từ khi nào lại trở thành hàng xóm láng giềng của Chu Diệp Bách vậy? 

“Thịt hết 13 đồng 8 hào 5 xu, thêm rau củ và gia vị, tôi không tính nhiều đâu, chỉ thêm cho anh 1 đồng thôi. Còn lọ nhỏ kia là yến tôi mua cho bà nội, hết 56 đồng. Tổng cộng là 70 đồng 8 hào 5 xu. Tôi không muốn bỏ qua số lẻ, trả ngay cho tôi.” 

(¥70.85 = 248.000 VND)

Tôi chìa tay ra trước mặt Chu Diệp Bách. 

Sắc mặt anh ta sa sầm lại, ngây người trong chốc lát, ánh mắt khó tin. 

Tôn Lộ Lộ nuốt nước bọt, lúng túng nói: “Hóa ra lọ nhỏ kia là...là yến thật sao? Tôi cứ tưởng là nấm tuyết vụn, nên không nghĩ nhiều. Em gái, xin lỗi em...” 

Tôi mỉm cười: “Không sao, trả tiền cho tôi là tôi có thể mua lại.” 

Ánh mắt tôi lướt qua cả hai người họ. 

Chu Diệp Bách mím môi, trách móc: “Chỉ là chút yến thôi, có cần làm to chuyện vậy không?” 

Tôi không khách sáo: “Nếu anh không có tiền thì đừng làm người tốt. Cả thịt và yến này tôi mua cho bà nội, đều bằng tiền thật. Các người tự tiện vào phòng tôi, ăn đồ của tôi, nghĩ tôi sẽ vui sao? Không trả tiền, tôi sẽ báo cảnh sát, phân rõ phải trái với các người.” 

Chu Diệp Bách lập tức nổi giận đùng đùng: “Tống Kỳ, em sao vậy? Còn coi anh là chồng sắp cưới của em không? Ăn chút đồ của em mà cũng đòi báo cảnh sát?” 

Tôi không nhường nhịn: “Chu Diệp Bách, từ lần trước anh không đăng ký kết hôn với tôi ở cục dân chính, còn đưa giấy chứng sinh của tôi cho cô ta, tôi đã nói rất rõ rồi. Giữa tôi và anh không còn quan hệ vợ chồng sắp cưới nữa! Bây giờ anh dẫn theo người tình vào phòng tôi là xâm nhập trái phép, tự tiện lấy đồ là ăn cắp. Báo cảnh sát là hợp lý!” 

Sắc mặt Chu Diệp Bách lập tức tái mét, nhưng cơn nóng nảy của anh ta chẳng hề thuyên giảm. 

Thậm chí, anh ta còn lật tung cả chiếc bàn nhỏ. 

Bát đĩa trên bàn rơi xuống đất, vỡ tan tành. 

“Được! Tống Kỳ, em đừng hối hận!”

“Hối hận? Điều tôi hối hận nhất chính là từng yêu một kẻ lăng nhăng như anh!” 

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, kéo Tôn Lộ Lộ định rời đi. 

Tôi hét lớn: “Bát đĩa này tôi mua hết 5 đồng, anh làm vỡ thì phải đền! Tôi cho anh ba ngày gom tiền, không thì tôi sẽ đến cơ quan của anh làm ầm lên!” 

Trong thời đại mà ai cũng xem công việc quan trọng hơn mạng sống, thì ngày hôm sau Chu Diệp Bách đã gom đủ tiền đưa tôi. 

Tôi đếm kỹ tiền, trả lại tiền lẻ cho anh ta. 

Anh ta kiềm chế cơn giận, mím môi nói: “Được rồi, anh đưa hết cho em rồi, người nhà với nhau, sao phải giận hờn?”

Anh ta nhét lại tiền lẻ cho tôi, tôi cương quyết nhét vào túi anh ta, rồi xoay người định đóng cửa. 

Anh ta chặn cửa, cố gắng bước vào, sức tôi không thắng được anh ta. 

Chu Diệp Bách vào được phòng, định ôm tôi, tôi vội lùi lại vài bước. 

“Ra ngoài, đây là ký túc xá nữ!” Tôi quát. 

Anh ta khẽ thở dài một hơi, rồi ra vẻ chân thành: “Chuyện lần trước là lỗi của anh, nhưng anh đã giải thích rất nhiều lần rồi. Chồng của Lộ Lộ vừa mất, lại đang chờ giấy chứng sinh, không có giấy này cô ấy sẽ gặp nhiều khó khăn lắm. Em với cô ấy là đồng nghiệp, là hàng xóm bao năm, nên thông cảm cho cô ấy một chút.” 

Lúc này, tôi mới thấy anh ta mang theo một con gà và một hộp yến. 

Tôi nheo mắt. 

Anh ta chủ động mang đồ ra bếp, đun nước, sơ chế, nấu nướng. 

“Ngày hôm qua anh không xin phép đã lấy đồ ăn em làm cho bà, anh xin lỗi. Gà này anh nấu canh, lát nữa cùng em mang sang cho bà.” 

Anh ta vừa nói vừa làm, tự nhiên như ở nhà. 

Lòng tôi càng thêm lạnh lẽo. 

Tôi lấy bừa một cuốn sách, ngồi xuống một góc, chờ xem ai sẽ ngửi thấy mùi thơm mà mò đến.

3

Chu Diệp Bách là đầu bếp chính của đội bếp ăn, tay nghề nấu nướng của anh ta vang danh trong đội.

Trước đây, tôi đã ăn không ít món ăn do anh ta làm. 

Nhưng từ khi chuyển vào ký túc xá nhân viên, món anh ta nấu chẳng còn hợp khẩu vị tôi nữa. 

Khi mùi thơm từ nồi gà bốc lên, Chu Diệp Bách đặt nồi đất lên bàn. 

Người phụ nữ bụng bầu ngoài cửa cũng lặng lẽ bước vào. 

“Anh Chu, Tiểu Kỳ, đều ở đây à.” Cô ta tươi cười, trên tay cầm hai chiếc khăn quàng cổ. 

“Thời tiết lạnh rồi, trong nhà còn chút len dư, em đan hai chiếc khăn tặng cho hai người.” 

Tôi không mời cô ta, nhưng cô ta đã bước vào phòng như không có gì xảy ra.