Chương 2 - Quận Chúa An Ninh Và Thám Hoa Lang
Nào ngờ hắn lại càng hung hăng, gào lên:
“Con tiện nhân! Dám làm bị thương ta? Hôm nay ta đánh chết ngươi!”
Tiếng cười xung quanh vẫn chưa dứt.
Ta gắng lấy hơi, cắm mạnh trường kiếm vào ngực hắn.
Máu trào ra như suối.
Lũ người kia lập tức câm bặt.
Ta quay đầu nhìn bọn chúng:
“Ta là trưởng nữ Triệu gia, là An Ninh quận chúa do Hoàng thượng chính miệng phong tặng. Dù hổ sa đồng nội, cũng không đến lượt bọn chó các ngươi sỉ nhục!
Ai còn dám bước tới, cứ thử xem!”
Chúng sợ đến hồn phi phách tán, lũ lượt bỏ chạy.
Ta thở phào, tay vẫn siết chặt chuôi kiếm, lòng bàn tay đã bị cắt rách rỉ máu.
Ta vứt kiếm xuống, toan ra ngoài tìm đại phu.
Vừa xoay người, liền đụng phải Bùi Tri Yến.
Máu đổ đầy đất.
Trần Tử Nghi nằm bất động.
Y phục ta rách bươm, vương vết máu khắp thân.
Bùi Tri Yến vội vã chạy đến, thấy cảnh tượng trước mắt, ánh mắt liền dừng lại ở ta, không cần hỏi đã kết luận tội.
Giận dữ quát:
“Triệu Cầm Tuyết! Nhà họ Triệu còn chưa rửa sạch hiềm nghi, ngươi lại dám công nhiên làm bị thương người canh giữ phủ?”
2
Mưa dần ngớt.
Giọt nước đọng trên mái hiên vẫn từng giọt tí tách rơi xuống, nghe đặc biệt rõ ràng trong đêm vắng.
Ta nhìn hắn, nói:
“Mẫu thân ta bệnh nặng cần đại phu. Ta tới nhờ Trần Tử Nghi đi mời, hắn lại nói nếu ta hầu hạ hắn thật thoải mái thì sẽ cho người đi. Ta không đồng ý, toan rời đi, hắn liền động thủ. Đây chính là thủ hạ của Bùi đại nhân sao?”
Tùy tùng bên cạnh hắn vội vàng đưa Trần Tử Nghi đi trị thương.
Ta vốn không học võ, sức chẳng lớn, một kiếm kia chắc không lấy mạng hắn.
Bùi Tri Yến lạnh giọng:
“Quận chúa đúng là mở miệng liền dối trá. Trần Tử Nghi theo ta bao năm, hành sự luôn thận trọng, sao có thể làm ra chuyện ấy? Huống hồ, dung mạo vóc dáng của quận chúa… theo ta thấy, cũng chỉ tầm thường.”
Ta giơ tay tát mạnh hắn một cái:
“Bùi Tri Yến, tùy tiện bôi nhọ nữ tử khuê phòng, đó là phẩm hạnh của thám hoa lang các ngươi sao?”
Bùi Tri Yến phản bác:
“Danh tiếng của quận chúa trong kinh ai ai chẳng biết, có còn nửa phần dáng vẻ khuê tú sao?”
Ta chẳng buồn nhiều lời, đẩy hắn ra:
“Bổn quận hiện không rảnh cùng ngươi tranh luận. Tránh ra, ta phải đi tìm đại phu.”
Hắn lại cản trước mặt:
“Quận chúa vẫn đang mang tội, hoàng thượng có chỉ, không được tự ý ra vào.”
Ta đáp:
“Vậy phiền Bùi đại nhân thay ta đi mời đại phu.”
Hắn lạnh giọng:
“Quận chúa xưa nay giỏi giở trò, Bùi mỗ phải đích thân xem bệnh tình phu nhân thế nào, mới quyết định có mời hay không.”
Chúng ta đang giằng co, thì Xuân Lê hoảng hốt chạy tới:
“Quận chúa! Mau tới xem! Phu nhân không ổn rồi!”
“Cái gì?”
Bùi Tri Yến sững người, dù là lúc này vẫn còn nghi ngờ:
“Quận chúa lại định giở trò gì?”
Ta chẳng buồn đáp, cũng chẳng màng cơn mưa lớn ngoài trời, một mình lao thẳng vào màn mưa.
Trong phòng đầy tiếng khóc nối tiếp nhau.
Mẫu thân sắc mặt tái nhợt, quay đầu lại, yếu ớt giơ tay về phía ta:
“Tuyết nhi… con về rồi sao?”
Mũi ta cay xè, nước mắt tức khắc trào ra. Ta quỳ ngồi bên giường:
“Mẫu thân, là Tuyết nhi đây.”
Ánh mắt người nhuốm màu tàn úa, như muốn nói bao điều, lại chỉ khẽ thở dài:
“Tuyết nhi… phụ thân con về chưa?”
Ta lắc đầu:
“Phụ thân vẫn còn trong cung. Con sẽ lập tức đi mời người.”
“Bùi đại nhân…”
Bùi Tri Yến vội nói:
“Hạ quan đã cho người đi thông báo, đại phu cũng đang trên đường đến.”
Mẫu thân khẽ nói:
“Đa tạ… Bùi đại nhân… chỉ là… ta e không đợi được nữa rồi.”
“Con hứa với ta, Tuyết nhi, đừng hận ai cả… thân thể ta vốn đã yếu…”
Lời chưa dứt, tay người buông thõng, vô lực rơi xuống.
“Mẫu thân!”
Nước mắt ta tuôn xối xả, không thể kìm nén tiếng khóc bi thương.
Bùi Tri Yến chậm rãi bước tới sau lưng ta:
“Quận chúa… tiết chế bi ai…”
Mắt ta nhòe lệ, nhưng lòng vẫn không quên chuyện vừa rồi.
“Bùi đại nhân tự nhận mình xuất thân thanh bạch, chuyện đêm nay ngài cứ việc điều tra. Xem thử Trần Tử Nghi có định giở trò đồi bại, có từ chối mời đại phu hay không.” Ta nhìn thẳng vào hắn,
“Triệu gia ta quả có từng vận dụng quyền thế, nhưng chưa từng ức hiếp dân lành, càng không chèn ép trung thần làm việc thiện. Quan chức của phụ thân ta, cũng là từ tài học thật sự mà ra, phụ tá hoàng đế, gây dựng danh vọng. Có khác gì với kẻ đỗ đạt như ngài đâu?”
“Mười năm đèn sách, cuối cùng vẫn rơi vào vòng cương tỏa… Bùi đại nhân, thật đáng thương thay.”
Lời ta như đâm thẳng vào xương sống kẻ tự xưng thanh cao như hắn.
Bùi Tri Yến tự biết bản thân có lỗi, sắc mặt trắng bệch, đứng tại chỗ không nói nên lời.
Từ khi bước chân vào quan trường, hắn tuy căm ghét cái ác, nhưng chưa từng khiến ai phải chết.
Thế mà nay, một nữ tử vô tội như mẫu thân ta, lại vì hắn mà bỏ mạng.
Hắn lúng túng, mà ta không định buông tha.
Dù người chậm trễ là Trần Tử Nghi, không phải hắn,
nhưng nếu người canh giữ hôm đó là chính hắn, có lẽ đại phu đã đến.
Hắn tuy kiêu ngạo, nhưng không phải hạng vô dụng.
Nhưng Trần Tử Nghi là thuộc hạ của hắn.
Vậy thì hắn cũng không thể vô can.
Qua làn nước mắt, ta nhìn hắn, giọng nhẹ như câu “xin lỗi” cuối cùng của mẫu thân:
“Bùi đại nhân, tốt nhất hãy cầu nguyện vụ mưu nghịch lần này khiến Triệu gia vĩnh viễn không thể gượng dậy. Bằng không, ta sẽ cho ngài thấy, thế nào là ‘thủ đoạn quyền thuật’.”
“Xuân Lê, tiễn khách.”