Chương 1 - Quận Chúa An Ninh Và Thám Hoa Lang

Năm ta mười chín tuổi, vương gia Bắc Mạc vào kinh, xin cưới một nữ nhi hoàng thất.

Vậy mà ta– một vị quận chúa không mang dòng máu hoàng gia – lại bị đẩy lên đầu ngọn sóng.

Ta hiểu, hoàng thượng đã không còn dung nạp được nhà họ Triệu nữa.

Đúng lúc ấy, vị thám hoa lang năm xưa khiến mẫu thân ta uất ức mà bệnh vong, bị giáng tội đuổi khỏi kinh thành, lại đột nhiên xuất hiện trước mặt:

“Thảo dân nguyện kháng chỉ, nghênh thú quận chúa!”

Thiên hạ đều ca tụng thám hoa lang là kẻ nặng tình trọng nghĩa.

Còn ta thì chỉ mỉm cười, khoát tay đáp:

“Ta vẫn chưa cần người khác đến cứu.”

1.

Năm đầu gặp gỡ, Bùi Tri Yến phong hoa chính mạo, thân khoác hồng bào kim quan, mới bước lên Kim Loan điện, là tân khoa thám hoa lang được vạn người ngưỡng mộ.

Người đến cầu thân từ phía Nam thành xếp hàng đến tận Bắc thành.

Kẻ mong được kết giao càng nhiều không kể xiết.

Cửa lớn Bùi phủ bị người qua kẻ lại giẫm nát cả ngạch thềm.

Mà ta, lại là nữ nhi của đại gian thần tội không thể tha, cả nhà bị liên lụy vào vụ phản nghịch của Dụ Vương.

Xe ngựa của ta dừng trước cổng cung, một đoàn người vây quanh Bùi Tri Yến bước ra.

Tiếng ca tụng không dứt bên tai.

Ta vén rèm xe, từ xa giao ánh mắt cùng Bùi Tri Yến.

Kẻ xuất thân hàn vi, một bước lên mây.

Trong ánh mắt hắn nhìn ta, là thứ ta từng quen thuộc – sự kinh diễm không che giấu.

Ta buông rèm xuống, nghe thấy hắn thấp giọng hỏi người bên cạnh:

“Xe ngựa này của nhà ai?”

“Bùi huynh cẩn ngôn! Đây là xe của Thái phó Triệu gia!”

“Trong xe Thái phó sao lại có nữ tử dung mạo tuyệt sắc?”

“Ắt hẳn là An Ninh quận chúa rồi.” Người nọ đáp, “Bùi huynh chớ hỏi nữa, gần đây Thái phó bị liên lụy vào vụ Dụ Vương mưu nghịch, đang ở giữa sóng gió…”

“Cội sâu không sợ gió lay, cây thẳng há sợ trăng nghiêng?”

Chúng nhân bị câu ấy dọa đến nghẹn lời.

Hiện tại còn ai dám công khai nói một câu bảo vệ Triệu Thái phó?

Huống hồ lại là tân khoa thám hoa.

Ấy là năm đắc ý nhất trong đời hắn.

Nhưng lại là năm tăm tối nhất trong cuộc đời ta.

Phụ thân bệnh nặng nằm giường, cả nhà bị vây bắt, chờ Đại Lý Tự đến điều tra.

Người phụng chỉ trông giữ phủ ta chính là tân quan nhậm chức – Bùi Tri Yến.

Bề ngoài nói là trông giữ,

Kỳ thực là giám thị.

Tuy hắn vẫn giữ lễ độ, nhưng lời nói hành vi đều tỏ rõ thái độ xa cách và khinh bỉ với “gian thần”.

Hoàn toàn chẳng còn chút dáng vẻ như thuở đầu gặp gỡ.

Không ngừng dò hỏi thử lòng, như thể bản thân là người xuất thân hàn môn thanh bạch,

Còn nhà họ Triệu chúng ta chỉ là kẻ bị vinh hoa quyền thế làm mờ mắt, không từ thủ đoạn, mười ác không tha.

Việc đúng sai, ta cũng chẳng cần ai phân xử.

Cho đến đêm hôm ấy, mẫu thân ta đột nhiên phát bệnh nặng.

Phụ thân và Bùi Tri Yến đều bị triệu vào cung.

Kẻ canh gác trước phủ là thân tín của hắn – Trần Tử Nghi.

Ta sai tỳ nữ:

“Xuân Lê, ngươi đi tìm Trần thị vệ, nói rằng phu nhân bệnh nặng, cần lập tức mời đại phu tới.”

Đêm đen không ngủ, mẫu thân đau đớn nằm trên giường.

Ta lấy khăn ấm lau mặt cho người.

Chưa bao lâu, Xuân Lê mồ hôi đầy đầu chạy về, nhưng không dẫn theo đại phu.

Nàng vừa khóc vừa nói:

“Trần thị vệ uống rượu say, còn mắng nhà họ Triệu chúng ta là kẻ mắc tội tày trời, chết cũng đáng, nói sẽ không đi mời đại phu!”

Tim ta bất giác đập loạn, cảm thấy chẳng lành.

Ta nói:

“Ngươi ở lại trông phu nhân, ta tự đi xem.”

Một tiếng sấm rền vang xé ngang bầu trời, tia chớp sáng trắng soi lên mái ngói xanh không bao lâu trời đổ mưa như trút.

Ta cầm ô, bước đến trước cổng.

Trần Tử Nghi say khướt đang đùa giỡn cùng đồng bọn.

“Hoa, quận chúa cũng hạ mình tới tìm bọn ta – đám tiểu tốt này sao?”

“Thân mẫu ta bệnh nặng, mong Trần đại nhân có thể nể tình, cho mời đại phu đến khám.” Ta nhíu mày nói, rồi chậm rãi tiếp lời,

“Hoàng thượng sai Bùi đại nhân trông giữ phủ họ Triệu, cũng chưa từng cấm khám bệnh. Nếu Trần đại nhân lo lắng, có thể cùng đi.”

Trần Tử Nghi đưa mắt từ trên xuống dưới quan sát ta, lời lẽ dơ bẩn:

“Quận chúa thân thể tốt như vậy, nếu hầu hạ được mấy huynh đệ bọn ta sảng khoái, thì đại phu ắt sẽ có thôi.”

Ánh mắt hắn đầy bẩn thỉu, giống hệt lưu manh vô lại nhìn nữ tử lương thiện.

Ta lui nửa bước, lập tức xoay người rời đi.

Hắn không cho ta ra phủ, ta tự có cách.

Chỉ là sẽ vất vả hơn đôi chút.

Chưa kịp đi xa, Trần Tử Nghi đã lảo đảo bước tới, túm lấy vai ta:

“Quận chúa muốn đi đâu?”

Ta nghiêng người né tránh:

“Bổn quận là An Ninh quận chúa, ngươi định làm gì?”

Men rượu bốc lên đầu, sự phản kháng của ta khiến hắn nổi giận.

Trần Tử Nghi gào lên:

“Còn An Ninh quận chúa à? Triệu gia các ngươi sắp sụp đổ tới nơi rồi, còn ra vẻ cao quý cái gì! Hôm nay lão tử phải xem xem, quận chúa ngươi còn kiêu ngạo được đến đâu!”

Hắn nhào tới, giơ tay xé y phục ta.

Những tên bên cạnh cũng cười ầm phụ họa: “Nghi ca oai phong lẫm liệt!”

Tiếng cười vang vọng xuyên thấu màng nhĩ ta.

Cảm giác lạnh buốt trên làn da khiến ta rùng mình tỉnh táo.

Giữa hè, y phục vốn mỏng, một cái giật tay của hắn đã khiến vai áo ta rách toạc.

Hơi thở say khướt phả sát vào.

Ta nhanh như chớp rút kiếm bên hông hắn.

Khoảnh khắc sau, máu tươi phun ra.

Trường kiếm chém lên tay hắn, để lại vết thương rỉ máu, khiến hắn bừng tỉnh.

Ta tưởng hắn sẽ dừng tay.