Chương 6 - Quả Phụ Nhà Đồ Tể

Từ sau đêm đó, vợ Trương Tường không quay về nữa, hắn ở nhà chăm con và quay lại với nghề chép sách. 

Hắn phải học cách xoay xở với từng thứ nhỏ nhặt trong nhà. 

Đứa bé vẫn còn quá nhỏ, khóc liên tục, khiến mỗi đêm của hắn trôi qua trong những chuỗi giờ thiếu ngủ. Tuy nhiên, hắn không than vãn.  

Những cuốn sách hắn chép tay, nét chữ cẩn thận, tròn trịa, dần được các thư quán nhỏ trong vùng đặt hàng. 

Ban ngày, hắn dành thời gian chăm sóc con và tranh thủ chép sách, tối đến lại lọ mọ đong đưa nôi cho con ngủ.  

Khoảnh vườn nhỏ sau nhà vốn bị bỏ hoang nay cũng được hắn cải tạo lại. 

Trương Tường cuốc đất, gieo vài loại rau củ đơn giản. 

Dù đôi chân khập khiễng khiến mọi việc trở nên chậm chạp hơn, hắn vẫn không từ bỏ, mỗi ngày đều cố gắng làm tốt nhất có thể.  

Lý thị, mẹ chồng Vân Nhi, đôi lúc lại ghé qua. 

Bà hướng dẫn hắn cách bồng bế trẻ nhỏ, chỉ cho hắn cách nấu những món ăn phù hợp.  

Trương Tường lắng nghe từng lời dặn dò, cảm kích vô cùng. Mỗi lần Lý thị rời đi, hắn đều cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ:  

“Cảm ơn thím.”  

Vân Nhi thì ngại phiền phức nên không qua, thỉnh thoảng nàng lấy xương hầm cháo thì để Lý Đạt bưng sang cho Trương Tường một bát lớn.

Lý Đạt, con trai nàng, ngày càng thân thiết với Trương Tường. 

Ban đầu chỉ là những lần chạy qua đưa đồ ăn theo lời mẹ, dần dần cậu bé lại thích ở lại lâu hơn.  

Cậu nhóc thích chơi với em bé, cũng thích nhìn Trương Tường chép sách. Vì những lúc ấy Trương Tường sẽ chỉ nó vài chữ đơn giản.

“Chữ này đọc là gì?” cậu hỏi, đôi mắt sáng lên khi thấy nét chữ rồng bay phượng múa trên giấy.

“Đây là chữ ‘nhẫn’, nghĩa là kiên nhẫn, chịu đựng,” Trương Tường đáp, vừa viết vừa cười nhẹ.

“Tại sao phải nhẫn?”

“Vì trên đời có những chuyện nếu không nhẫn nhịn, con sẽ không vượt qua được.”

Căn nhà gõ nhỏ dần có tiếng cười trẻ thơ, tiếng bi bô học nói mà trở nên có sức sống hơn.

Ngày đầu đi giao sách, Trương Tường bồng con theo, nhưng vừa bước qua cổng nhà Vân Nhi, Lý thị đã gọi với lại:  

“Để đứa nhỏ lại đây, ta trông cho. Bồng nó ra chợ, nắng gió thế này không ổn đâu.”  

Trương Tường ngập ngừng một chút, nhưng rồi cũng đành nhờ bà. 

Đứa bé dường như cũng quen thuộc hơi ấm của Lý thị, nằm trong tay bà mà không khóc.  

Khi trở về, hắn luôn mang theo một túi nhỏ, bên trong là điểm tâm hoặc món đồ chơi nhỏ dành cho Lý Đạt. 

Cậu bé mỗi lần nhận được quà đều cười toe toét, rồi tíu tít kể chuyện vây quanh Trương Tường và em bé về nhà hắn.

Đứa nhỏ nhà Trương Tường dần lớn lên, không còn khóc suốt đêm như trước. Nhờ sự chỉ dạy tận tình của Lý thị và nỗ lực của chính mình, Trương Tường chăm sóc con ngày càng thành thạo. 

Mỗi sáng, hắn ru con ngủ trong chiếc nôi nhỏ, đặt nó ở góc bàn làm việc để vừa trông con vừa chép sách. 

Thời gian trôi qua, mối quan hệ giữa hai nhà ngày càng khăng khít. 

Trương Tường không còn là người đàn ông u ám, bất lực như trước đây. Dù dáng người vẫn gầy gò, nhưng trong ánh mắt hắn đã có thêm sự kiên định.  Người làng lại bắt đầu gọi hắn là Trương tú tài, dù chân khập khiễng nhưng dáng vẻ hắn vẫn là thư sinh nho nhã, nổi bật trong làng.