Chương 5 - Quả Phụ Nhà Đồ Tể

Dương Vân Nhi vừa thổi tắt đèn, cuối cùng cũng được ngả lưng nghỉ ngơi sau cả ngày mệt nhoài.

Không ngờ, tiếng khóc trẻ con đột ngột vang lên giữa không gian tĩnh mịch, xé tan sự yên lặng của màn đêm. 

Càng lúc càng lớn, khiến người nghe cũng đau lòng.  

Vân Nhi khẽ cựa mình, chưa kịp ngồi dậy thì nghe tiếng mẹ chồng từ phòng bên:  

“Tiếng trẻ con khóc nhà ai mà thê thảm thế này? Không giống khóc thông thường...”  

“Là nhà bên kia.” Vân Nhi đáp, ánh mắt tối lại. Nàng không cần nhìn cũng biết, đó là tiếng khóc của con trai Vương Tú Nga.  

Sau khi Trương Tường bị thương, chân có tất đi lại khó khăn cũng không lên trấn trên tìm việc nữa mà loanh quanh trong làng làm thuê và chăm sóc Vương Tú Nga bụng mỗi ngày một lớn, hôm thì đòi ăn cá bữa thì đòi ăn thịt.

Từ ngày Vương Tú Nga sinh con, nhà họ ngày nào cũng ầm ĩ từ sáng đến tối. 

Tiếng trẻ con khóc ré lên, tiếng Vương Tú Nga mắng chửi không ngớt, và tiếng Trương Tường khàn khàn, thấp giọng như đang cố gắng dỗ dành hoặc giải thích điều gì. 

Hàng xóm đã quen tai, nhưng đêm nay lại khác. 

Nhưng tối nay hơi lạ, ngoài tiếng trẻ con khóc thì không còn âm thanh nào khác. Là những người từng trải qua sinh nở, Vân Nhi và mẹ chồng không khỏi lo lắng. 

Mẹ chồng nàng thở dài, ngồi dậy cài vội chiếc áo khoác:  

“Không chịu nổi nữa. Chúng ta sang xem thử.”  

Vân Nhi gật đầu, cầm theo chiếc đèn dầu. 

Hai người bước ra ngoài, gió lạnh buốt da khiến họ khẽ rùng mình. 

Cánh cổng nhà im lìm trong bóng tối, chỉ có tiếng khóc trẻ con vẫn vang lên không ngừng.  

Vân Nhi gõ cửa, ban đầu nhẹ nhàng, sau đó mạnh hơn. Cuối cùng, cánh cửa hé mở, và người đứng sau đó là Trương Tường.  

Hắn trông thảm hại. Ánh sáng từ chiếc đèn dầu soi rõ gương mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng và mái tóc rối bời. 

Trên tay hắn, đứa bé đỏ au khóc khản cả giọng, hai bàn tay nhỏ xíu đấm vào không trung như đang tìm kiếm sự an ủi.  

“Có chuyện gì vậy?” Vân Nhi vội hỏi, giọng không giấu được sự lo lắng.  

Trương Tường cúi đầu, giọng nghẹn ngào:  

“Hôm nay tôi đi làm về, nhà cửa tan hoang... Con thì nằm đó ngủ, còn Tú Nga... không thấy đâu. Tôi .. tôi thấy con ngủ nên định nấu bát cháo, không ngờ nó thức giấc, rồi khóc mãi thế này, dỗ kiểu nào cũng không nín.”  

Nghe đến đây, mẹ chồng Vân Nhi thở hắt ra, ánh mắt thoáng giận dữ.

“Trẻ con khóc thế này là đói rồi. Ngủ gì mà ngủ! Nó khóc đến ngất đi thì có!”

Bà quay sang Vân Nhi:  

“Con về lấy bát sữa dê hâm nóng đem qua đây.”  

Vân Nhi gật đầu, quay người chạy về nhà. 

Trong lúc hâm sữa, nàng nghe tiếng con trai tỉnh giấc.“Nương ơi, nương làm gì thế?”

Vân Nhi cúi xuống vuốt tóc con, dịu dàng nói:“Có em bé bên kia đói bụng, nương lấy sữa dê cho em. Ngày mai nương sẽ mua bát khác cho con, được không?”

Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, không quấy khóc. Vân Nhi cảm thấy lòng ấm áp hơn một chút.

Nàng trở lại nhà đối diện, mang theo bát sữa dê còn ấm. Bên trong, Trương Tường đứng lặng người, ánh mắt như người mất hồn. Vân Nhi nhanh nhẹn đặt bát sữa vào tay mẹ chồng..

Lý thị cẩn thận múc từng muỗng nhỏ, đút cho đứa bé. Ban đầu, nó vẫn khóc nấc, nhưng dần dần tiếng khóc ngưng lại, thay bằng tiếng nuốt ừng ực. Đôi mắt nó nhắm nghiền, bám lấy sự ấm áp từ dòng sữa.  

Trương Tường đứng khuất xong bóng tối không rõ cảm xúc.

Khi đứa bé yên giấc, mẹ chồng Vân Nhi đặt nó xuống chiếu, điều chỉnh tư thế cho nó rồi thở dài quay lưng đi. Bà không nhìn Trương Tường, chỉ nói:“Chúng tôi về đây. Có gì cần, cứ sang nhà gọi.”

Vân Nhi nhìn thoáng qua đứa trẻ, lòng không khỏi xót xa. Nàng muốn nói gì đó với Trương Tường, nhưng lời lẽ nghẹn lại trong cổ họng.

Trương Tường cúi đầu, lắp bắp:“Cảm... cảm ơn.”

Hai mẹ con Lý thị bước ra ngoài, để lại căn nhà lạnh lẽo phía sau. 

Tiếng bước chân của họ vang lên trên con đường vắng, hòa cùng tiếng gió rít qua những tán cây.