Chương 7 - Quả Phụ Nhà Đồ Tể
Cuộc sống vốn dĩ chẳng bao giờ dễ dàng, nhất là đối với những người sống trong ánh mắt của người đời.
Không chỉ những người hay ngồi lê đôi mách, đến cả những người làng lúc trước chồng nàng, Lý Thạch mất, nàng phải đứng ra tiếp quản quầy thịt còn khen ngợi nàng giờ cũng quay qua chee trách nàng.
Họ đồn nàng muốn câu dẫn Trương tú tài. Còn bất chấp mà để con trai thường xuyên chạy qua bên ấy.
“Nghe nói Dương Vân Nhi muốn dụ dỗ Trương Tú Tài, cô ta sao lại không biết xấu hổ thế?”
“Góa phụ không giữ lễ phép gì cả, ngay cả con trai cũng lợi dụng.”
Dương Vân Nhi mặc kệ, nàng buồn cười nghĩ, sao cái thế đạo này vớ vẩn đến thế.
Nàng tuy là quả phụ, nhưng chỉ mới 23 tuổi, quản lý quầy thịt heo, có xe lừa riêng, mỗi ngày đều có bạc lo cho cả gia đình.
Còn Trường Tường, tuy rằng đẹp trai nhưng lớn hơn nàng hai tuổi, lại cũng bị vợ bỏ, chân thì khập khiễng, con trai thì nhỏ dại.
Nàng cần câu dẫn hắn sao!
Vậy nên, dù lời đồn đến trước mặt nàng khi các dì các thím đến mua thịt nói bóng gió, nàng vẫn chẳng muốn lên tiếng, bởi vì trong lòng nàng, cuộc sống của nàng thế nào thì cứ như vậy, chẳng cần phải giải thích với ai.
Nàng cũng từng nghĩ đến chuyện không cho Lý Đạt sang nhà đối diện chơi nữa, nhưng rồi khi nhìn thấy Lý Đạt vui vẻ chạy tới chạy lui, nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa bên cạnh, nàng lại nhận ra rằng cuộc sống này, dù có thế nào, cũng vẫn đáng giá.
Năm nay Lý Đạt đã hơn 3 tuổi, cũng gần cuối năm, qua năm nàng sẽ cho con đi học là ổn.
Tối hôm ấy, trong căn nhà nhỏ, ba người đang quây quần bên mâm cơm giản dị.
“Nương ơi!” Lý Đạt đột nhiên lên tiếng:“mọi người trong làng nói nương muốn làm mẹ kế của Cẩu Tử nhi, có đúng không ạ?”
Câu hỏi bất ngờ khiến đôi đũa trên tay Vân Nhi khựng lại. Nàng nhìn con, đôi mắt mở to kinh ngạc. “Con nói linh tinh gì vậy?”
Cẩu Tử nhi là con trai của Trương Tường. Đột nhiên nghe thấy câu hỏi này, Vân Nhi giật mình, đôi tay bưng bát cơm run lên.
Vân Nhi hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh. Nhưng trong lòng nàng, cơn giận đã bùng lên. “Những chuyện đó không phải để trẻ con nghe, lại càng không phải để con nói! Lo ăn cơm đi!”
Lý Đạt, không hiểu vì sao mẹ lại nổi giận, bĩu môi, cãi lại: “Không phải sự thật sao, làm con mừng hụt, con rất muốn chú Trương Tường làm phụ thân của con, để con cũng được học chữ, giống như Cẩu Tử nhi.”
Giọng cậu bé nghẹn ngào, đôi mắt ươn ướt nhìn mẹ. Vân Nhi thấy thế thì không khỏi giật mình.
Nàng cúi đầu, lòng đầy xót xa.
Thật sự nàng không ngờ con trai lại nghĩ như vậy, dù trước nay nàng luôn nghĩ rằng những chuyện như thế không nên ảnh hưởng đến trẻ con.
Mẹ chồng nàng, Lý thị, ánh mắt của bà đã toát lên sự trầm tư. Một lúc lâu sau, bà mới lên tiếng, nhẹ nhàng như thở dài: “Vân Nhi, ta nghĩ rằng con nên suy nghĩ lại...”
Vân Nhi, vốn không muốn nói chuyện về Trương Tường, liền gạt phắt lời mẹ chồng.
Nàng nhìn xuống mâm cơm, miệng mấp máy: “Mẹ, con thấy bây giờ mọi thứ đã ổn rồi. Con không muốn chắp vá thêm nữa. Chúng ta, ba người… rất tốt!”
Lý thị nhìn nàng một lúc, rồi lại không nói gì.