Chương 4 - Quả Phụ Nhà Đồ Tể
Trong cái se lạnh của buổi sáng, Dương Vân Nhi đã dậy chuẩn bị xe lừa.
Bầu trời vẫn đen kịt, chỉ điểm xuyết vài vì sao mờ nhạt.
Nàng kéo chặt áo choàng, lòng thầm mong một ngày buôn bán thuận lợi.
Ra khỏi cổng nhà, Vân Nhi chợt khựng lại khi thấy một bóng người gầy gò phía trước.
Nhìn kỹ, nàng nhận ra đó là Trương Tường, dáng đi lom khom, hai tay cầm một bọc vải cũ kỹ.
Hắn bước từng bước nặng nề hướng về phía trấn trên.
Vân Nhi thầm chậc lưỡi.
Trong làng, chuyện nhà Trương Tường không còn xa lạ.
Vợ hắn sau mấy ngày gây chuyện, bỏ về nhà mẹ đẻ lại phát hiện mang thai nên quay lại.
Hắn đành phải bỏ sách vở một bên, lên trấn tìm việc, có lẽ đi sớm thế này để mong tìm được việc và tránh dân làng dị nghị, dù sao cũng tú tài, da mặt mỏng.
Vân Nhi tiếp tục đánh xe lừa về phía trấn, nàng không thân thiết gì với Trương Tường, lại càng không muốn dính dáng đến chuyện thị phi.
Quả phụ như nàng, đi một mình lên trấn đã đủ bị soi mói, thêm một người đàn ông đi nhờ lại càng không hay.
Chiếc xe lừa lăn bánh lướt qua Trương Tường. Nàng liếc nhìn hắn một lần nữa qua khóe mắt, thấy bóng dáng gầy gò dần khuất sau làn bụi mờ.
---
Tại trấn trên, Trương Tường tìm đến một công trường xây nhà.
Đã nhiều ngày hắn lê bước qua từng cửa tiệm, từng nơi làm thuê nhưng đâu đâu cũng từ chối.
Hắn không biết làm gì ngoài đọc sách, mà sách vở thì chẳng kiếm ra tiền ngay.
Lần này, hắn quyết tâm xin vào làm phụ việc tại công trường.
Dù gì cũng là việc chân tay, không đòi hỏi kỹ năng phức tạp.
Hắn nghĩ, chỉ cần có sức khỏe, mình cũng có thể làm được. Nhưng thực tế không như hắn tưởng.
Ngay ngày đầu tiên, những người thợ ở công trường đã cười cợt khi thấy hắn, một kẻ thư sinh mảnh khảnh, lóng ngóng với từng thớt gỗ, từng viên gạch.
Hắn cắn răng chịu đựng, chỉ biết cúi đầu làm việc.
Công việc ở công trường chẳng hề nhẹ nhàng.
Đôi tay quen cầm bút của Trương Tường nhanh chóng phồng rộp, đôi chân mỏi nhừ sau mỗi ngày kéo lê từng thớ gỗ nặng.
Nhưng hắn không còn lựa chọn. Hắn nghĩ đến vợ, đến đứa con sắp chào đời, và tự nhủ mình phải cố gắng.
---
Buổi chiều hôm ấy, bầu trời u ám như báo hiệu một điều chẳng lành.
Trên công trường, tiếng búa đinh, tiếng người hò hét vẫn vang vọng.
Trương Tường được giao nhiệm vụ khiêng những thanh gỗ lớn từ xe xuống.
Hắn lảo đảo dưới sức nặng của thớ gỗ, mồ hôi chảy ròng trên trán.
Bỗng một tiếng “rắc” chói tai vang lên.
Thanh gỗ phía trên giá đỡ bất ngờ gãy lìa, đổ sập xuống.
Những người thợ hét lớn, vội vàng né sang hai bên.
Trương Tường đứng ngay phía dưới, không kịp phản ứng, cả thân người bị thanh gỗ đè mạnh xuống đất.
Tiếng hét đau đớn của hắn khiến cả công trường náo loạn.
Mọi người vội vàng nâng thanh gỗ lên, kéo hắn ra ngoài.
Đôi chân hắn, đặc biệt là chân phải, bị thanh gỗ đè nát. Máu chảy lênh láng, nhuộm đỏ cả nền đất.
---
Tin Trương Tường bị tai nạn nhanh chóng lan về làng. Vì hắn là lao động tạm thời thế vào nên chủ quản cũng chỉ cho ít bạc chữa trị rồi thôi.
Những người dân làng nhiệt tình giúp mang hắn về nhà.
Cả nhà hắn chìm trong bầu không khí nặng nề.
Vợ hắn ôm bụng bầu còn chưa lộ rõ gào khóc bên giường, còn hắn thì nằm im, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà.
Đôi chân không còn lành lặn đã lấy đi toàn bộ hy vọng của hắn.
Vân Nhi nghe tin cũng thấy lòng dậy lên một cảm giác khó tả.
Nàng nghĩ đến Vương Tú Nga từ đây vừa chăm chồng bị thương vừa mang thai, lòng đồng cảm số phận nữ nhân nổi dậy.
Buổi chiều hôm ấy, nàng gói một ít thịt tươi, đích thân mang sang nhà Trương Tường. Vương Tú Nga mở cửa, dáng vẻ nhếch nhác, chỉ nhìn thịt trên tay nàng miệng lại bắt đầu than thở.
“Chỉ là chút xương có thịt, ngươi hầm lên mà uống...” Vân Nhi vội vàng nhét vào tay nàng ta rồi quay lưng về. Nàng còn cả gia đình phải chống đỡ, cũng chỉ có chút lòng vậy thôi.