Chương 3 - Quả Phụ Nhà Đồ Tể
Trước nhà quả phụ vốn lắm thị phi, Dương Vân Nhi còn là quả phụ bán thịt heo, luôn đối mặt với biết bao chuyện.
Khi nàng dần quen với chuyện bán thịt heo, bàn tay chai sần đi vì cầm dao và lá gan cũng to hơn thì chuyện rắc rối lại đến.
Vương mặt rỗ, kẻ nhàn rỗi nhất trong làng, mấy ngày nay thường lảng vảng quanh khu vực nhà nàng.
Chiều nay, khi sạp vắng khách, xung quanh cũng vắng vẻ hắn tiến đến sạp thịt của nàng.
Vương mặt rỗ bước đến, trên môi là nụ cười mờ ám. Hắn dựa người vào cây cột gần sạp thịt, cất giọng bỡn cợt:
“Quả phụ Dương, một mình bán thịt chắc trống vắng lắm nhỉ? Có cần ta giúp đỡ không?”
Vân Nhi không thèm ngẩng lên.
Nàng nâng dao, chặt mạnh xuống miếng thịt đang cắt dở, tạo ra âm thanh “cạch” sắc lạnh.
Hơi nghiêng đầu, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt bình thản nhưng ánh lên tia sắc lạnh:
“Dạo này chặt thịt chưa quen tay, đang cần luyện thêm. Ngươi muốn thử không?”
Lời nói như dao cắt khiến Vương mặt rỗ khựng lại. Hắn cười gượng vài tiếng, ánh mắt lảng tránh, rồi vội vã lùi lại.
“Đùa thôi mà! Quả phụ đừng giận… Ta đi đây!”
Nói xong, hắn quay người chạy mất, chẳng dám ngoảnh đầu lại.
Vân Nhi nghĩ rằng mọi chuyện dừng ở đó. Nhưng sáng hôm sau, khi nàng vừa bày xong sạp thịt, thì vợ của Vương mặt rỗ đã đứng chắn ngay trước quầy. Gương mặt người đàn bà đỏ bừng, tay chống nạnh, giọng hét như sấm:“Dương Vân Nhi! Ngươi là loại đàn bà không biết liêm sỉ! Đã không chồng mà còn dám dụ dỗ chồng người khác! Có tin ta đập tan cái sạp thịt này của ngươi không?”
Vân Nhi không đáp, tay vẫn tiếp tục cắt thịt. Tiếng dao chặt xuống thớt đều đặn vang lên giữa cơn giận dữ ầm ĩ của người đàn bà kia, như thể nàng chẳng hề quan tâm.
Thấy Vân Nhi im lặng, người đàn bà càng hăng, giọng chua ngoa hơn:“Ngươi tưởng làm thế thì sẽ có đàn ông thèm ngó ngàng đến sao? Chỉ là loại đàn bà không ra gì mà cũng dám lên mặt!”
Đến đây, Vân Nhi ngừng tay. Nàng thong thả chỉnh sửa lại một miếng thịt mông heo tròn trịa, rồi treo nó lên sạp. Đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào người đàn bà đang hùng hổ, nàng nhếch môi:“Ngươi nhìn miếng thịt này rồi về nhìn mặt chồng mình xem, thứ nào đẹp hơn?”
Câu nói như nhát dao chí mạng. Người đàn bà sững lại, mặt đỏ bừng, không biết là vì tức hay vì xấu hổ. Một vài người đứng xem nín cười, ánh mắt kín đáo đầy vẻ hả hê.
Không để đối phương kịp đáp lời, Vân Nhi chống hông, giọng dõng dạc vang khắp khu chợ:“Những kẻ ngồi không nói này nói nọ ta, ta biết hết! Từ nay đừng hòng đến đây mua thịt nữa. Muốn ăn thì tự mà đi bộ hay bò lết lên trấn mà mua giá cắt cổ! Còn những kẻ ôm phân heo mà tưởng bánh đậu kia, tự mình quen hôi thối cũng đừng nghĩ người khác thấp kém như mình!”
Người đàn bà lắp bắp vài câu nhưng chẳng thể phản bác. Cuối cùng, cô ta hậm hực quay lưng bỏ đi, kéo theo mấy bà nhiều chuyện cũng im thin thít rời khỏi.
Mắng xong, Vân Nhi thấy lòng nhẹ nhõm. Nàng quay lại với công việc, cầm dao cắt thịt thoăn thoắt như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Một khách hàng già, vừa đến đã cười ha hả:“Vân Nhi, cô đanh đá như thế, ai dám động vào nữa!”
Nàng chỉ cười nhạt, không đáp. Tay vẫn thoăn thoắt cắt thịt.
Nàng biết, những lời lẽ này như dao nhọn nhưng đôi khi phải dùng sự sắc bén mới bảo vệ được chính mình và người thân.
Sau buổi bán hàng, nàng vào nhà nghỉ tay uống nước. Mẹ chồng nàng từ bếp bước ra, ánh mắt trầm ngâm. Bà ngồi xuống đối diện, cầm tay nàng khẽ vuốt:
“Vân Nhi, con nói năng như vậy, sau này ai dám lấy con nữa? Mẹ chỉ lo cho con thôi...”
Vân Nhi cười, đặt chén nước xuống bàn, khoát tay nói:
“Mẹ, đàn ông mà để ý mấy chuyện ấy thì con cũng không cần. Con không dựa vào họ cũng lo được cho mẹ và con trai. Chỉ cần mẹ khỏe mạnh, con trai lớn lên tốt, là con mãn nguyện rồi.”
Mẹ chồng nàng thở dài, không nói thêm nữa. Bà biết Vân Nhi là người mạnh mẽ, nhưng trong lòng vẫn không khỏi xót xa cho đứa con dâu vừa trẻ vừa đẹp lại phải chịu nhiều khổ cực.
Dương Vân Nhi đứng dậy, nhìn ra sân. Ánh nắng đổ dài trên mái hiên, nhuộm vàng cả khoảng sân nhỏ.
Miệng lưỡi chua ngoa thì sao, còn hơn yếu đuối chẳng lo được cho ai!