Chương 12 - Quá Khứ Đau Đớn
12
Nhưng Dạ Lam còn gì cần sửa nữa?
Khách đã gần như chạy hết rồi.
“Anh Trần, đến giờ thay băng rồi.”
Y tá đẩy xe y tế vào, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp.
Tôi đặt điện thoại xuống, vén chăn, lộ ra cái chân phải băng bó dày cộm.
Đã ba tháng trôi qua vết thương vẫn chưa lành, thậm chí bắt đầu bốc ra mùi hôi hám nhè nhẹ.
“Hôm nay cô Tô không đến à?” Y tá vừa tháo băng vừa hỏi chuyện.
Tôi lắc đầu.
Tô Nhược đã ba ngày không xuất hiện, gọi điện thì luôn viện lý do bận rộn việc quán.
Nhưng hôm qua A Kiệt nhắn tin nói với tôi: quán Niết Bàn bên kia đường đang làm ăn phát đạt, trong khi Dạ Lam gần như vắng như chùa Bà Đanh.
“Xì–”
Một cơn đau nhói khiến tôi rít lên.
Y tá vừa gỡ lớp băng trong cùng, liền lộ ra phần thịt đen sạm và mủ vàng đặc.
Sắc mặt cô ấy biến đổi trong thoáng chốc, nhưng rồi lại lấy lại vẻ chuyên nghiệp:
“Vết thương nhiễm trùng khá nặng rồi, tôi sẽ gọi bác sĩ Vương đến xem.”
Cô ấy vội vàng rời đi, tôi lại cầm điện thoại lên, gọi cho Tô Nhược.
Chuông đổ đến bảy, tám lần mới có người bắt máy.
“Mặc Mặc? Có chuyện gì vậy?”
m thanh xung quanh ồn ào như ở chỗ giải trí nào đó.
“Em đang ở đâu? Chân anh bị nhiễm trùng, có thể phải phẫu thuật lại.”
Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh, không muốn nghe giống kẻ yếu đuối.
“À? Em đang… đang gặp nhà cung cấp rượu, rất quan trọng mà.”
Giọng cô ta lúc xa lúc gần, “Anh cứ để bác sĩ xử lý trước, em ghé sau.”
“Lại là ‘sau’?”
Tôi không nhịn được nữa: “Tô Nhược, cả tuần này em đến được mấy lần? Cái quán quan trọng hơn anh à?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó giọng cô ta bỗng lạnh băng:
“Trần Mặc, anh đừng như con nít nữa. Quán mà sụp thì lấy gì sống? Ai trả viện phí cho anh?”
Tôi siết chặt điện thoại, đốt ngón tay trắng bệch: “Vậy còn một trăm năm mươi triệu em chuyển khoản thì sao? Tiêu vào việc gì?”
“Anh kiểm tra tài khoản của em?”
Giọng cô ta lập tức cao vút: “Anh có ý gì hả Trần Mặc? Tiền đó em dùng vào việc cần thiết hết rồi!”
Tôi còn định hỏi tiếp thì bác sĩ Vương cùng hai thực tập sinh bước vào.
Tôi đành vội vàng cúp máy.
“Anh Trần, tình hình không khả quan.”
Bác sĩ Vương kiểm tra xong vết thương, cau mày nói: “Nhiễm trùng đã lan đến xương, có thể phải cân nhắc cắt bỏ.”
Tai tôi ù đi, những lời tiếp theo gần như chẳng còn nghe rõ nữa.
Cắt bỏ?
Tôi mới ba mươi tuổi, mất một chân rồi thì còn trông coi quán kiểu gì? Làm sao… đứng sau quầy pha chế?
“Chờ… chờ thêm thời gian điều trị bảo tồn đi.” Tôi nghe thấy chính mình lên tiếng, giọng khô khốc.
Bác sĩ Vương thở dài: “Nhiều nhất là một tuần nữa. Nếu nhiễm trùng vẫn tiếp tục lan, phải lập tức phẫu thuật.”
Sau khi họ rời đi, tôi ngồi đờ người trên giường, nhìn chằm chằm cái chân có lẽ sẽ không giữ được.
Ba tháng trước, tôi vẫn là ông chủ của Dạ Lam đầy tự tin, có vợ đẹp, sự nghiệp đang lên như diều gặp gió. Còn bây giờ…
Điện thoại rung lên. Là tin nhắn của Tô Nhược:
“Mặc Mặc, nhà cung cấp mời ăn tối, chắc tối nay em không ghé được. Yêu anh ❤️”
Tôi bật cười lạnh, ném điện thoại sang một bên.
Yêu?
Ba tháng nay, số lần cô ta đến thăm tôi đếm trên đầu ngón tay.
Mỗi lần cũng chỉ ngồi chưa tới nửa tiếng đã vội đi.
Mỗi lần tôi hỏi về tình hình kinh doanh, cô ta luôn lảng tránh, chỉ nói “vẫn ổn”.
Mãi đến tuần trước, Tiểu Lý lén nói cho tôi biết: gần như toàn bộ nhân viên cũ của Dạ Lam đã nghỉ hết, nhà cung cấp rượu cũng dừng giao hàng vì không thanh toán được.
Tôi với lấy cây nạng, cắn răng rời giường.
Tôi phải tự mình đến xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Khi taxi dừng trước cửa Dạ Lam tim tôi như rơi xuống đáy vực.
Quán rượu từng sáng trưng rực rỡ, giờ đây chỉ còn vài bóng đèn le lói.
Biển hiệu trước cửa có một nửa đèn đã hỏng, chữ “Dạ” tối om, chỉ còn mỗi chữ Lam đơn độc phát sáng — giống hệt một lời mỉa mai cay độc.
Tôi đẩy cửa bước vào, cảm giác lạnh lẽo và vắng vẻ ập đến đúng như tôi tưởng tượng.
Trước quầy bar chỉ lác đác vài ba người khách, toàn là gương mặt xa lạ.
Khu vực sảnh vốn từng náo nhiệt giờ đây yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả nhạc nền cũng không có.
“Ông… ông chủ?”
Một nhân viên lạ mặt ngạc nhiên nhìn tôi.
“Sao anh lại tới đây?”
Tôi không trả lời, đi thẳng về phía văn phòng.
Cửa khóa, nhưng tôi vẫn giữ chìa.
Vừa mở ra, mùi rượu mạnh và khói thuốc xộc thẳng vào mũi.
Tô Nhược đang ngồi trên ghế xoay của tôi, chân vắt lên bàn, tay kẹp điếu thuốc.
Đối diện cô ta là một gã đàn ông lạ mặt mặc áo sơ mi hoa, trước mặt cả hai là ly rượu màu hổ phách — đó là chai Yamazaki 18 năm tôi cất giữ, giá gần chục triệu.
“Trần Mặc?!”
Tô Nhược vội vàng bỏ chân xuống, tàn thuốc rơi vãi trên bàn.
“Anh… sao anh lại tới đây?”