Chương 3 - Phong Lan không tuổi

Ý Lan là học trò tâm đắc nhất của mẹ Thế Vương, bà rất hay mời cô đến căn hộ của bà để dạy kèm. Bởi vì Thế Vương đã dọn ra ở riêng từ lúc học đại học nên cả hai chưa từng chạm mặt, cô chỉ biết đến con trai của giáo sư qua lời kể của bà. Đại khái đó là một người thông minh, giỏi giao tiếp nhưng tốt bụng quá mức, rất hay bị bạn bè xấu lôi kéo.

Cho đến một hôm nọ mải mê vẽ vời nên Ý Lan về muộn. Hệ thống điện bất ngờ gặp sự cố, thang máy thì hỏng mấy ngày rồi nên cô đành phải lội bộ xuống chín tầng lầu tối đen như mực. Khi đến tầng sáu thì đột nhiên cô bị hai người đàn ông bịt miệng lôi đi. Dù đã cố vùng vẫy hết sức nhưng cô không thoát nổi, trong lúc hoảng loạn thì vô tình đá văng một bên giày cao gót xuống dưới.

Người xui xẻo bị giày đập trúng kia chính là Thế Vương. Hắn không chỉ cứu cô mà còn dạy hai tên khốn kia một bài học. Duyên phận ấy đã chính thức ghép đôi với nhau.

Anh hùng cứu mỹ nhân thật đáng cảm động, có điều là Ý Lan không yêu hắn chỉ vì thế. Sau khi quen nhau, hắn tỏ ra là một người bạn trai hiểu lý lẽ. Mặc kệ cô sợ hãi chuyện đụng chạm tay chân thế nào, hay bởi vì ám ảnh tâm lý mà chưa thể trao thân cho hắn thì hắn vẫn vui vẻ chấp nhận.

Cho đến tận lúc này cô hãy còn nhớ như in lời hắn nói: "Anh hy vọng một ngày nào đó em có thể hoàn toàn tin tưởng anh. Chúng ta không cần phải vội, anh sẽ chậm rãi giúp em quên đi chuyện quá khứ."

Ý Lan đã tin tưởng hắn, ỷ lại vào hắn, để hắn trở thành chỗ dựa tinh thần cho cô. Ngay cả khi bị bệnh, người ở bên chăm sóc cô nhiều nhất cũng là hắn chứ không phải mẹ và anh trai. Đến cuối cùng, người làm cô tổn thương nhiều nhất lại là hắn.

Ý Lan lau khóe mi, Thụy Vân hiểu ý không nói nhiều mà đưa bộ hồ mới tinh sơ ra: "Đây là khách hàng do Cảnh Phong giới thiệu tới. Nghe nói là một thân chủ từng được anh ấy giúp thắng kiện, do kết hôn lần hai nên muốn tổ chức lớn để dằn mặt chồng cũ."

Ý Lan nghe lý do quen thuộc thì phì cười, sau đó càng cảm thấy biết ơn Cảnh Phong hơn. Anh có vẻ không phải kiểu người chỉ biết nói suông mà là hành động thiết thực. Cô nghĩ con người này rất tốt, không chừng kết hôn với anh là lựa chọn không tồi.

Ít nhất thì không thể tệ hơn Thế Vương được.

"À mà này, em có đọc truyện này chưa?" Thụy Vân đột nhiên đưa điện thoại qua, trên màn hình là chương mới nhất của quyển tiểu thuyết nổi tiếng có tựa đề là [Tình không thể nói].

Bởi vì ký ức thời cắp sách đến trường không tốt lắm nên Ý Lan không thích truyện thể loại học đường. Còn Thụy Vân thì đọc đến mê mệt, thỉnh thoảng gặp được nội dung hay sẽ kể lại cho cô nghe.

Cốt truyện ngắn gọn là nam nữ chính quen nhau từ cấp ba, vừa là bạn tốt vừa là đối thủ cạnh tranh, trong quá trình khắc khổ học tập thì chậm rãi nhận ra tình yêu của nhau. Truyện vốn đã kết thúc SE khi nữ chính đi du học, không hiểu sao gần đây tác giả lại cập nhập chương mới, bảo là sẽ viết tiếp bối cảnh sau khi nữ chính về nước.

Khi này nam chính đã có vị hôn thê. Cô gái nọ là ân nhân của mẹ nam chính, xinh đẹp nhưng nhà nghèo, thường xuyên giả vờ đáng thương để lôi kéo tình cảm của nam chính. Sau đó nam chính vì quá áp lực nên nghe theo bạn xấu đi đua xe, trùng hợp gặp lại nữ chính. Trong lúc dây dưa thì xảy ra tai nạn, nữ chính có khả năng bị liệt, khiến nam chính vứt bỏ tất cả, quyết tâm quay về bên nữ chính.

"Câu chuyện này hơi trùng hợp quá thì phải." Thụy Vân cau có nói: "Tên nữ phụ còn có một chữ Lan, trong nhà chỉ còn mẹ và anh trai, đây là em chứ còn ai nữa?"

"Không chỉ thế, tác giả còn mô tả là nữ phụ này xinh đẹp nhưng "ngực to não rỗng", bất tài mà học đòi người ta khởi nghiệp, đến khi thua lỗ lại bắt nam chính gánh nợ cho." Ý Lan đọc đến đâu thì nhăn mặt đến đấy, không cần lướt tới phần bình luận cũng biết nữ phụ này bị mắng thảm tới mức nào.

Thụy Vân đoán: "Là Bạch Ngọc viết đúng không?"

"Có thể." Ý Lan tắt điện thoại, xắn tay áo lên nói: "Mà kệ đi, không bằng không chứng thì chúng ta đâu làm gì được, là cô ta thật thì cũng không dám chỉ đích danh em đâu. Chuyện quan trọng bây giờ là chuẩn bị cho hai hôn lễ sắp tới."

Ý Lan quay lại với bản thiết kế còn đang dang dở. Vừa nãy cô thấy Bạch Ngọc thông báo lên mạng xã hội là chọn được đơn vị tổ chức sự kiện rồi. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng cô vẫn không ngờ là cô ta chọn đúng đối thủ cạnh tranh, cũng là bên đã hớt tay tên của họ lúc trước.

Thụy Vân ngồi bên cạnh cô liên tục mắng nhiếc: "Cố ý, nhất định là cố ý. Em nói xem bây giờ mình kiện hắn tội tiết lộ bí mật kinh doanh được không?"

"Chuyện qua lâu rồi nên khó lắm. Hơn nữa là do em bất cẩn, đưa bản thiết kế cho hắn xem mà."

"Em đừng tự trách, không phải lỗi của em. Hai đứa yêu đương như vậy thì sao mà đề phòng nổi. Nhưng chị vắt óc cũng nghĩ không ra, tại sao hắn phải làm thế với em?"

Câu hỏi này Ý Lan không trả lời được. Cô và Thế Vương cũng có lúc cãi nhau nhưng làm lành rất nhanh, không có xích mích gì quá lớn. Ngoài việc hắn không thích công việc của cô, cho rằng nó quá phù phiếm ra thì chẳng có gì đáng phàn nàn.

Lần cãi nhau lớn nhất có lẽ là lúc cô thiết kế một bộ váy cưới ngắn trên đầu gối, còn có phần cúp ngực khá gợi cảm cho khách hàng là người mẫu nội y. Khách hàng này rất chịu chi, còn đồng ý quảng cáo miễn phí nên cô đã tỉ mỉ khâu từng đường kim mũi chỉ, có thể coi đó là một trong những tác phẩm để đời. Lúc sắp hoàn thiện thì cô ướm thử lên người để xem di chuyển có thoải mái không, trùng hợp bị Thế Vương nhìn thấy làm hắn nổi đóa lên.

Cô hãy còn nhớ rõ ánh mắt điên tiết của hắn khi ấy. Hắn lớn tiếng chỉ trích cô là xem thường an toàn của bản thân, khoe khoang da thịt một cách lố bịch, chẳng khác gì mời gọi người xấu đến bắt nạt cô. Từng câu từng chữ đều là suy nghĩ cho cô, hắn tức giận cũng là vì quá lo lắng và yêu cô quá nhiều, liên tục nhấn mạnh là hắn không thể ở bên cô mọi lúc, cô phải biết tự bảo vệ bản thân mình.

Ý Lan vốn đã tự ti vì vòng một quá khổ, sau lần ấy lại càng ăn mặc cẩn thận hơn.

Chuyện bị lộ bản thiết kế thì hắn giải thích là vì thấy nó ấn tượng, hắn thì có quan hệ rộng nên định giúp cô quảng cáo miễn phí, không ngờ bị người ta ác ý mang đi bán cho đối thủ cạnh tranh. Sau đó hắn cũng chủ động bù đắp thiệt hại nên cô mới bỏ qua, thế mà hắn lại dám mở miệng tráo trở là giúp cô trả nợ.

Lời của Thụy Vân khiến Ý Lan không khỏi suy nghĩ lại. Hình như lần nào sự nghiệp cô sắp có điểm đột phá là lại gặp vấn đề, nguyên nhân ít nhiều gì cũng có liên quan đến Thế Vương. Nhưng tại sao hắn lại muốn kìm hãm cô chứ? Có bạn gái giỏi giang, xinh đẹp không phải rất tốt sao?

Thụy Vân đề nghị dùng lại bản thiết kế lễ đính hôn nhưng Ý Lan không muốn. Cô làm tất cả lại từ đầu, nhất quyết xóa bỏ mọi thứ liên quan đến Thế Vương ra khỏi tâm trí.

Lúc mời Cảnh Phong đến lấy số đo may áo thì anh rất hợp tác. Lúc Ý Lan cầm thước dây vòng qua eo thì anh hỏi: "Thế nào? Có cần giảm cân không?"

Ý Lan nhìn lại số đo được ghi chép lại, chúng chuẩn chỉnh đến mức làm cô nghi ngờ bản thân đo nhầm rồi. Đã cao thì thôi đi, vai rộng eo thon thế này thật đáng ghen tị.

Cô bĩu môi: "Người cần giảm cân là em."

Cảnh Phong ngắc ngứ một hồi, sau đó trầm giọng nói: "Không mập, đừng giảm cân."

Bầu không khí bỗng dưng trở nên ngượng nghịu. Ý Lan tìm mãi không thấy có đề tài nào để nói chuyện chung với anh. Cô không có bạn bè tầm tuổi anh, đồng thời lại sợ những sở thích của bản thân quá trẻ con. Cô cứ thế vùi đầu vào sổ tay thì bỗng dưng thấy anh cúi đầu xuống để nhìn xem cô đang viết gì.

Cô đếm được bốn sợi tóc bạc trên đầu anh. Nghe nói người có hai xoáy tóc rất thông minh, Thụy Vân cũng từng nói chân tóc chữ M là người hay kết hôn muộn,...

Đang liên tưởng vẩn vơ thì bỗng dưng Cảnh Phong ngước mặt lên. Đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào cô, như thể anh có khả năng thấu thị mọi suy nghĩ quái dị trong đầu cô vậy.

Ý Lan không khống chế được mà đỏ mặt, lúng túng quay người đi rồi nói: "Anh đợi một chút, em cho anh xem vài mẫu áo."

Cảnh Phong đứng thẳng lưng, đưa tay kéo lỏng cà vạt ra: "Em chọn cho tôi là được, gu thẩm mỹ của tôi không tốt lắm."

Đã một tháng trôi qua, số lần bọn họ gặp nhau vỏn vẹn bốn lần. Thế mà lần nào anh cũng chỉ diện mỗi vest cùng cà vạt đen. Nếu không phải vai áo có kiểu khác nhau thì Ý Lan đã nghĩ là anh mặc đi mặc lại đúng một bộ. Người này rõ ràng không chú tâm chăm sóc vẻ bề ngoài, sở thích cũng thuộc kiểu hội người già kỳ thị những màu sáng chói.

Không biết anh sẽ phản ứng thế nào khi nhìn mấy bản thiết kế hường phấn của cô đây.

Cảnh Phong nghe tiếng cười khúc khích, nhìn qua thì thấy Ý Lan đang vẽ nguệch ngoạc lên sổ. Bỗng dưng anh có dự cảm không lành, nhưng lời ra khỏi miệng rồi thì không tiện rút lại. Anh không có kinh nghiệm đối phó với mấy cô gái nhỏ, cộng thêm việc cô vừa thất tình không lâu nên mềm lòng, định bụng là miễn không phải việc lớn thì cứ chiều theo ý cô cho xong.

Chân dài duỗi ra, Cảnh Phong thoải mái tựa lưng lên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh vốn định ngồi trong chốc lát mà thôi, nào ngờ tiếng bút chì lướt trên giấy lại dễ nghe đến thế. Mặt mày anh giãn ra, không còn vẻ cứng nhắc như lúc thường, chẳng bao lâu sau đã lạc vào cõi mộng.

Ý Lan dần quen với sự hiện diện của anh, đưa tay lấy điều khiển tăng máy lạnh lên vài độ. Cân nhắc một hồi thì cô từ bỏ ý định đi đắp chăn cho anh, bọn họ còn chưa thân thiết đến mức đấy. Nhưng cô để ý thấy cổ áo của anh bị lật lên, cố gắng kìm chế bàn tay ngứa ngáy muốn giúp anh chỉnh lại.

Cô cần giữ khoảng cách một chút, hợp đồng ghi rõ không được xen vào chuyện cá nhân.

Sau mười lăm phút, quyển sổ trên tay Ý Lan không có thêm bất kỳ nét vẽ nào mới. Cô không nhịn được nữa, cô ghét nhất là những người không ăn mặc chỉn chu.

Cô bước qua giúp anh chỉnh lại cổ áo. Chỉ là khi cô vừa khom người xuống thì anh choàng tỉnh giấc. Anh còn chưa nhận thức được rõ ràng, tâm trí đang hoảng hốt vì cơn ác mộng thấy bản thân ngủ quên rồi trễ giờ hẹn với thân chủ. Lúc anh co chân lại thì không cẩn thận đụng vào đầu gối cô.

Ý Lan suýt nữa thì té ngã, cuối cùng lại quỳ lên sofa, tay thì chống lên hai bên đầu anh. Đáng lẽ anh đã giơ tay đẩy cô ra, được nửa đường thì sực tỉnh bản thân sắp chạm vào nơi to lớn nào đó nên vòng lại, biến thành tư thế tự ôm ngực bảo vệ bản thân.

Ý Lan chớp mắt, sững sờ lên tiếng: "Anh làm gì đấy? Tư thế đó là sao? Em chỉ muốn giúp anh lật lại cổ áo thôi, em không có ý đồ nào khác đâu nhé!"

Cảnh Phong không dám nhìn thẳng phía trước, mùi hoa cỏ thơm ngát trên người cô xộc vào mũi anh phát ngứa. Anh nghiêng đầu qua thì thấy quyển sổ mở rộng rơi bên cạnh. Trên trang giấy là bức tranh có nét vẽ vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức liếc sơ là nhận ra đôi nam nữ kia đang làm hành động con heo trần trụi gì.

Anh từ từ chuyển mắt qua nhìn cô, ngại ngùng hỏi: "Em… chắc chứ?"

Ý Lan ngượng chín mặt, lớn tiếng nói: "Không phải em vẽ, là Thụy Vân đó. Anh nhất định phải tin em."

Cảnh Phong gật đầu một cách cứng nhắc, thấy cô sắp khóc tới nơi thì bổ sung: "Anh tin em."

"Vậy thì anh đừng có làm vẻ mặt lừa con nít đó được không?"

Ý Lan oan ức mà không giải thích được. Tranh con heo đó thật sự không phải của cô. Gần đây Thụy Vân nổi hứng muốn học vẽ truyện tranh, đang trong giai đoạn nắm bắt tỷ lệ cơ thể nên cô mới đề nghị chị vẽ truyện con heo cho quen tay.

Cô nhanh miệng giải thích: "Muốn nắm chắc tỷ lệ giải phẫu người thì vẽ theo mẫu truyện X là dễ học nhất, rất nhiều người đều làm như vậy đó, chuyện này bình thường lắm, không có bậy bạ như anh nghĩ đâu."

Cảnh Phong gật gù: "Ừm, tức là em cũng từng vẽ mấy kiểu này đúng không?"

"A! Em không có!" Ý Lan hét lên, sao càng nói lại càng rối thế này?

Thụy Vân nghe thấy tiếng hét, tưởng cô xảy ra chuyện nên xông vào. Ngay khi thấy cảnh tượng nữ trên nam dưới ở sofa thì khụ một tiếng. Trước khi đóng cửa lại chị còn nói: "Đừng ngại, hai đứa cứ tự nhiên đi."