Chương 4 - Phong Lan không tuổi

Giờ thì chẳng khác gì oan Thị Kính, Ý Lan che mặt ngồi xuống bên cạnh Cảnh Phong. Anh nín cười, vỗ vai an ủi cô: "Không sao đâu, chúng ta sắp thành vợ chồng rồi, chuyện này bình thường thôi."

Chọc trẻ thì vui, dỗ trẻ thì không vui chút nào. Cảnh Phong dừng lại kịp thời, không chọc ghẹo cô thêm nữa dù trong lòng vẫn muốn thử xem mặt cô còn có thể đỏ đến mức nào.

Ý Lan len lén tách ngón tay ra, nhìn qua khe hở thấy được nụ cười điềm đạm của anh. Nghĩ kỹ lại thì vừa rồi anh rõ ràng cố ý trêu chọc cô, tuy tức thật đấy nhưng lại vô tình kéo gần khoảng cách của họ lại với nhau. Còn có gương mặt vừa tỉnh giấc bàng hoàng, ngơ ngác của anh vừa rồi thật sự rất đáng yêu.

Cô không còn sợ anh nữa, thầm nghĩ vợ chồng trên danh nghĩa cũng có thể là bạn bè mà đúng không?

Tiếng gõ cửa vang lên, lần này Thụy Vân không đường đột xông vào mà kiên nhẫn đợi người bên trong trả lời. Bước vào với khuôn mặt lo âu, chị đưa điện thoại ra hỏi Ý Lan: "Đây là nhẫn của em đúng không?"

Cô nhìn qua, đó là chiếc nhẫn cô đã vứt ngoài bệnh viện vào hôm chia tay với Thế Vương: "Đúng vậy, đó là nhẫn đính hôn em tự thiết kế."

Thụy Vân tức giận dậm chân nói: "Chị biết ngay mà! Có người nhặt được nó, thấy kiểu dáng đặc biệt nên đăng lên mạng hỏi. Em đoán xem là ai nhận bừa đồ của người khác thành của mình nào?"

"Công ty đối thủ? Hay là… Thế Vương?" Cô đoán bừa.

"Không sai lắm, là Bạch Ngọc, vợ sắp cưới của hắn. Cô ta không biết đào đâu ra nguyên một bộ trang sức có hoa văn tương tự với nhẫn của em, lớn lối khoe khoang là hàng do vi hôn phu đặc làm riêng cho cô ta. Không những thế, em xem cái này đi…"

Thụy Vân mở ảnh chụp màn hình một bài đăng khác đưa cho cô, chỉ vào dòng hashtag ở dưới nói: "Cô ta dùng hashtag y hệt như tác giả bộ "tình không thể nói", làm như lỡ tay rồi chỉnh sửa lại nhưng vẫn bị người ta phát hiện. Bây giờ cô ta nổi tiếng lắm, còn có nhà sản xuất ngỏ ý muốn chuyển thể truyện cô ta viết thành phim nữa kìa."

Ý Lan cau mày nói: "Nếu bọn họ làm đám cưới thế kỷ thì thể nào chuyện tình cảm của em và Thế Vương cũng bị đào lên. Vậy là ai cũng biết nữ phụ bộ truyện đó chính là em."

Danh tiếng công ty còn chưa phục hồi, cộng thêm chuyện này thì đã nát nay càng thêm nát.

"Em có giữ lại bản thiết kế gốc không?" Cảnh Phong bất ngờ lên tiếng.

Hai mắt Thụy Vân sáng rỡ: "Đúng rồi, có chứng cứ thì sợ cái gì? Đưa cho chị, để chị đăng bài đòi lại công bằng cho em."

"Cái này…" Ý Lan nuốt nước miếng nói: "Lúc đó chúng ta không trả nổi chi phí thuê mặt bằng nên phải di dời sang chỗ khác. Laptop em bị lạc mất trong quá trình vận chuyển nên mượn máy của Thế Vương dùng tạm, thành ra bản gốc có thời gian lâu nhất ở chỗ của hắn."

Là trang sức thiết kế cho cả hai cho nên cô rất hay hỏi ý hắn, chỉnh sửa nhiều lần cho đến khi nào hắn vừa ý mới thôi. Cả bộ bao gồm nhẫn, vòng tay, dây chuyền và cả một cái vương miện. Cô đã quyết định bỏ đi rồi nên không tiếc công sức làm ra lắm, nhưng bị cướp trắng trợn thế này thì ai mà nhẫn nhịn được.

Thụy Vân còn tiếc của hơn cả cô, mặt xám như tro than thở: "Chẳng lẽ chúng ta lại chịu thiệt nữa sao, lần trước còn bắt hắn nôn tiền ra bù đắp tổn thất được, bây giờ thì hắn không chịu thừa nhận đâu."

"Đây không phải lần đầu à?" Cảnh Phong nhướng mày: "Lần trước cũng mất bản thiết kế gốc y như vậy sao?"

Ý Lan lắc đầu: "Không, lần trước em giữ bản gốc, nhưng bị công ty đối thủ tung ra trước rồi, có kiện thắng thì bản thiết kế đó cũng mất một nửa giá trị, không đưa ra thị trường được nữa."

"Em thu thập hết bằng chứng đi. Còn có bộ truyện gì đó nữa, tổng hợp lại rồi gửi cho tôi một thể nhé." Cảnh Phong dặn dò, sợ cô không nhớ nổi nên cẩn thận lôi giấy bút ra ghi chú.

Ý Lan ngơ ngác hỏi: "Anh định giúp em kiện bọn họ à? Nhưng anh chuyên về luật hôn nhân và gia đình mà đúng không?"

Cảnh Phong đang định giải thích thêm thì điện thoại Ý Lan reo lên inh ỏi. Cả ba nhìn thấy tên Thế Vương xuất hiện trên màn hình thì đồng loạt nhíu mày.

Ý Lan dứt khoát mở loa, nghiêm giọng hỏi: "Anh còn gọi cho tôi làm gì? Nếu anh định giải thích…"

Câu nói của cô bị cắt ngang bởi vô số âm thanh rất đáng ngờ, loáng thoáng còn nghe được tiếng thở dốc mờ ám. Cả ba còn đang khó hiểu thì tiếng da thịt đụng chạm nhau nối đuôi ngay sau đó, nhịp điệu nghe chừng còn rất… cháy bỏng.

Nếu như Ý Lan đang ở một mình thì có lẽ cô đã sốc và tức giận lắm. Nhưng hiện trường còn có hai người khác, Cảnh Phong còn nhẹ nhàng lôi máy ghi âm ra làm Thụy Vân phải gồng căng cả cơ mới nhịn cười nổi. Bên kia thì Bạch Ngọc cố ý rên rỉ lớn tiếng, còn khen ngợi người yêu có sinh lý mạnh, khoe khoang hai người họ ân ái hòa hợp vô cùng.

Ngay khi âm thanh đầu dây bên kia dần tĩnh lặng, Cảnh Phong kề sát vào điện thoại hỏi: "Hai người xong chưa?"

Im ắng kéo dài, chắc là hai người họ phải mất một lúc lâu mới chấp nhận được sự thật là không gọi nhầm số. Ý Lan rõ ràng nghe được tiếng Bạch Ngọc hét ầm lên trong lúc Thế Vương đưa điện thoại ra xa.

"Anh là ai?" Hắn lớn tiếng hỏi.

Cảnh Phong liếc nhìn Ý Lan, được cô cho phép mới mở miệng nói: "Chồng sắp cưới của Ý Lan."

"Anh là ai?" Vẫn là câu hỏi đó nhưng tông giọng trầm và nặng nề hơn nhiều: "Đưa điện thoại cho Ý Lan ngay!"

Anh để ý đến tay cô cầm điện thoại đã lâu nên nhẹ nhàng đỡ phía dưới, thành thật nói: "Cô ấy không rảnh tay. Đang trong giờ hành chính, không phải ai cũng có năng lực "xong việc" trong vòng một phút được như cậu đâu!"

"Tên khốn kiếp này! Mày có biết tao là ai không? Mày coi chừng…"

Cảnh Phong nhanh tay ngắt máy trước khi mấy lời lẽ không được hay ho lắm truyền đến tai bọn họ. Anh nhìn đồng hồ, nhận ra bản thân còn nấn ná thêm thì ác mộng sẽ biến thành sự thật.

Anh quen thói vỗ đầu cô như vỗ đầu mấy đứa cháu, mỉm cười nói: "Cứ làm theo những gì tôi dặn em, hơi khó xử lý một chút nhưng sẽ ổn thôi."

Ý Lan nhìn theo bóng lưng Cảnh Phong rời đi. Có lẽ do Thế Vương có tập gym, nên dù chiều cao tương tự nhau nhưng anh có vẻ gầy hơn hắn một chút. Vậy mà không hiểu sao cô lại thấy bóng lưng anh vững chãi và đáng tin cậy hơn nhiều.

Thụy Vân cười đầy ẩn ý, huých vai Ý Lan hỏi: "Thấy sao? Vừa ý lắm đúng không?"

Cô quay lại bàn làm việc, một lúc sau mới lí nhí trả lời: "Vừa ý."

Thụy Vân cười nắc nẻ, vừa huýt sáo vừa pha cà phê cho Ý Lan. Mùi caffeine làm đầu óc cả hai như được khai sáng.

Ý Lan nghiêng đầu cắn bút: "Chị không thấy lạ à? Có khả năng bị liệt thì chắc là thương tích không nhẹ đâu, không gãy xương thì cũng phải chạm phải dây thần kinh nào đó chứ. Mới có một tháng mà đã làm chuyện ấy được thì cô ta còn khỏe hơn siêu nhân."

"Em nhắc chị mới nhớ. Không lẽ cô ta giả vờ?"

Cô nhún vai, tặc lưỡi nói: "Dám lắm."

Đến lúc trời sập tối, Thụy Vân phải đi đón con nên để cô ở lại một mình. Trước giờ cô vẫn hay về muộn, gọi điện về báo với mẹ một câu xong lại vùi đầu vào máy tính.

Ba tiếng sau, sấm sét bên ngoài làm cả bầu trời rung động. Ý Lan xoa cổ, cảm thấy hơi mệt mỏi nên nốc một viên vitamin rồi nhòm ra cửa sổ. Sau màn mưa dày đặc, cô chợt thấy bóng dáng một chiếc ô tô quen thuộc. Cô có dự cảm không lành, vội chạy ra ngoài khóa cửa thì không kịp nữa rồi, Thế Vương đã bước vào trong với đôi giày ướt nhẹp.

Ý Lan nhíu mày nhìn sàn nhà vốn sạch bóng nay đầy rẫy dấu bùn sình, khó chịu nói: "Anh đến đây làm gì?"

"Anh không được phép đến đây à?"

"Chúng ta chia tay rồi, anh còn sắp kết hôn…"

Đột ngột không báo trước, Thế Vương túm lấy vai cô. Hắn siết chặt đến nỗi cô tưởng chừng xương vai sắp nứt ra đến nơi. Cô ngửi thấy mùi cồn, còn có vết cào cấu cực kỳ bắt mắt trên cổ hắn.

Gân xanh trên thái dương nổi lên, Thế Vương không giấu nổi cơn giận nơi đáy mắt: "Em định kết hôn với ai?"

Ý Lan cố đẩy hắn ra mà không được, bàn tay nhỏ bé của cô như đụng phải tấm ván sắt, càng đấm chỉ khiến bản thân cô đau đớn mà thôi. Hắn điên cuồng lắc vai cô, không chịu dừng lại cho đến khi nghe được câu trả lời vừa ý.

"Em giỏi lắm Ý Lan, chia tay chưa được bao lâu đã tìm được người mới rồi. Em lén lút sau lưng anh đúng không? Thật ra em đã thậm thụt với thằng khốn đó từ lâu rồi chứ gì?"

Tiếng hắn thét gào còn dữ dội hơn cơn mưa bên ngoài, Ý Lan sực nhớ trên búi tóc còn cắm một cây bút chì. Cô vội rút nó ra đâm vào mắt hắn không chút do dự. Tiếc là hắn né được nhưng vai cô đã được tự do. Cô quay đầu, mới chạy được mấy bước thì bị hắn bắt được.

Hai tay bị bắt chéo sau lưng, hắn đè cô vào tường hỏi: "Sao em dám hả? Tỉnh táo lại đi, ngoài anh ra thì chẳng có ai thật lòng với em đâu. Hắn chỉ dụ dỗ em thôi, em biết cơ thể em thu hút đám ruồi muỗi cặn bã như thế nào mà!"

"Nhớ không? Cái lần em bị khách hàng động chạm, nếu không có anh thì em đã bị xâm hại rồi. Còn có mấy tin nhắn quấy rối, hay tên bạn trai cũ đó nữa…"

"Hay là em thích bị như thế, hả? Em đã để hắn động vào người em rồi chứ gì?"

Thế Vương càng nói càng quá khích, Ý Lan thì bị đè đến thở không nổi, đầu của cô bắt đầu thấy đau âm ỉ. Cô bật khóc, cơ thể và tinh thần đều phải chịu kích thích quá lớn. Cô lớn tiếng kêu cứu khi chính cô còn không thể nghe thấy giọng của mình. Cơn mưa lớn đến nỗi rửa trôi hết mọi hy vọng trong cô, chỉ còn lại nỗi sợ bị tên ác ma sau lưng cắn nuốt.