Chương 2 - Phong Lan không tuổi
Đối tượng Thụy Vân giới thiệu cho Ý Lan thật sự rất được. Anh không phải kiểu đẹp trai trắng trẻo mà cô thích, nhưng vẻ nam tính trưởng thành này rất khó lòng bắt bẻ, là dạng đàn ông mà hầu hết phụ nữ tin tưởng chọn lựa lấy làm chồng.
Nhưng vấn đề là người này không chỉ lớn hơn cô mười tuổi, mà còn là một luật sư nổi tiếng với các vụ ly hôn của giới thượng lưu. Nghe nói là tỷ lệ thắng của anh rất cao, chi phí nghe tư vấn thuộc hàng đắt đỏ nhất trong giới. Nếu như bọn họ kết hôn thì có khác gì rêu rao với khách hàng là "công ty Ý Vân có dịch vụ trọn gói, tổ chức hôn lễ kiêm luôn tư vấn ly hôn" đâu?
Ý Lan nghĩ thế thì rùng mình, vô thức nhìn đồng hồ khi trong đầu nảy ra vô số kế sách bỏ trốn.
Người ngồi đối diện tinh ý hỏi: "Em có việc bận à?"
Cô xua tay cười nói: "Không, dạo này em rảnh lắm. Mà đang giờ hành chính thế này, chắc là anh phải xin nghỉ phép để đến gặp em đúng không?"
"Một lát nữa tôi có hẹn gặp khách hàng ở đây."
Ý Lan nhướng mày, hóa ra xem mắt với cô là tiện thể mà thôi. Cô cảm thấy đối phương không nghiêm túc với mình. Để tạo ấn tượng tốt, cô đã cố tình mặc váy, còn búi tóc cầu kỳ rất đẹp. Anh thì diện vest, mang cặp táp, đã vậy còn để thứ gì đó rất giống máy ghi âm ở trên bàn.
"Bánh kem ở đây rất ngon, Thụy Vân nói em bị dị ứng nên tôi đã dặn phục vụ chọn loại không có mật ong."
Ang tỏ ra ân cần làm cô khó khăn mở lời: "Em nghĩ là chúng ta không thích hợp đâu."
Bàn tay to cứng cỏi vừa chạm vào ly cà phê khựng lại, Cảnh Phong nghiêm túc hỏi: "Tại sao? Vì tôi lớn hơn em mười tuổi à?"
Không hiểu sao Ý Lan lại cảm thấy áp lực, giống như cô đang ngồi phỏng vấn xin việc chứ không phải xem mắt. Mặc dù đối phương rất ưa nhìn, mấy nếp gấp ở đuôi mắt chỉ khiến anh có vẻ từng trải đáng tin cậy chứ không già dặn chút nào, nhưng cô không nảy sinh hứng thú với anh nổi. Anh giống như một quyển sách giáo khoa đã khô khan còn khó nhằn, trong khi cô chỉ muốn đọc truyện tranh vui vẻ, dễ hiểu mà thôi.
Ý Lan căng thẳng tìm lời: "Thời nay cách ba tuổi đã là một thế hệ rồi, hơn nữa anh không cảm thấy nghề nghiệp của chúng ta quá đối nghịch à?"
Cảnh Phong lật hồ sơ ra, chậm rãi nói: "Em là chủ của công ty sự kiện chuyên tổ chức đám cưới, tôi là luật sư tư vấn hôn nhân và gia đình. Rất hợp nhau mà, tôi không thấy có vấn đề gì cả."
Cô nhăn mặt: "Vấn đề nằm ở chỗ anh là chuyên gia nhận các vụ ly hôn đấy!"
"Như vậy không phải càng thích hợp hơn sao?"
Cảnh Phong lồng mười ngón tay vào nhau, chậm rãi phân tích: "Ở trong thành phố này tôi xem như có chút tiếng tăm. Xưa nay có không ít tin đồn là tôi giúp người khác ly hôn quá nhiều nên mới mang vận xui, tới bây giờ không chỉ chưa vợ mà bạn gái cũng không có. Nếu chúng ta kết hôn thì vẹn cả đôi đường không phải sao?"
Hơn ba mươi chưa kết hôn không hiếm, nhưng kể cả bạn gái cũng không có thì rất dễ khiến người khác nghi ngờ. Ngay cả đồng nghiệp cũng đồn đãi tính hướng Cảnh Phong có vấn đề, không thì cũng từng bị thất tình rất đau nên mới sinh hận, lấy việc giúp người khác ly hôn để chữa lành vết thương lòng.
Tin đồn về anh còn nhiều hơn số chiến tích mà bất kỳ luật sư nào cũng lấy làm tự hào. Mẹ anh nghe nhiều đến nóng nảy, ngày nào cũng thúc giục anh lấy vợ, sinh con. Qua vài ba năm thì bà bất lực nhượng bộ, bảo là mang bạn trai về nhà cũng được làm anh phiền lòng không thôi.
Cho nên xua tan vận xui là phụ, anh chỉ muốn kết hôn cho đỡ phiền. Mà anh không ngờ Thụy Vân lại giới thiệu một cô gái trẻ tuổi đến vậy. Kể cả lý do kết hôn của cô cũng rất trẻ con. Nhưng như thế lại hay, anh cũng không có ý định duy trì cuộc hôn nhân này quá lâu.
Tham dự không biết bao nhiêu phiên tòa, anh đã quá chán ngán với hôn nhân rồi. Anh nghĩ là bản thân khó lòng tin tưởng cô gái nào được nữa, thế thì kết hôn với ai cũng như nhau.
Ý Lan há miệng ngạc nhiên: "Anh biết lý do em cần kết hôn gấp à?"
Cảnh Phong chỉ cười không nói, nhẹ nhàng đẩy một bản hợp đồng sang cho cô. Đây là lần đầu tiên cô được xem hợp đồng tiền hôn nhân, ngoại trừ những phần về phân chia tài sản ra thì rất dễ hiểu. Không quan hệ ngoài luồng, không xen vào chuyện cá nhân, thời hạn ba năm là kết thúc.
Với tình trạng hiện giờ thì Ý Lan không mang nợ đã là may lắm rồi, chứ nói là trắng tay cũng không quá. Đối phương lại là người đàn ông thành đạt thì đâu cần lừa gạt cô làm gì. Ký vào đây thì bọn họ coi như vợ chồng trên danh nghĩa, sau khi giúp đỡ nhau thoát khỏi điều tiếng xấu thì đường ai nấy đi không vướng bận một chi.
Anh thoải mái dựa lưng ra sau chờ đợi cô, nhẹ nhàng nói: "Đừng gấp, đọc xong muốn từ chối cũng không sao. Người xinh đẹp như em hẳn là có nhiều sự lựa chọn tốt hơn tôi."
Ý Lan sững người khi nghe anh nói vậy. Ngoại trừ tuổi tác ra thì anh tốt hơn cô về mọi mặt, người nên thấy xấu hổ trong cuộc hôn nhân này là cô mới đúng.
Ly nước cam vừa cạn cũng là lúc Ý Lan ký tên vào hợp đồng. Cảnh Phong cẩn thận thu lại vào cặp táp, tự nhiên đưa tay ra nói: "Hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ." Ý Lan máy móc lặp lại lời anh, lút rút tay lại thì như bị phỏng.
Bàn tay vừa to vừa mang hơi lạnh của ly cà phê đá làm cô có ảo giác bản thân là con ếch bị đun nước lạnh, đến lúc đỏ da mới nhận ra bản thân không còn đường trốn chạy.
Bút sa gà chết, có muốn hối hận cũng đã muộn. Khách hàng của Cảnh Phong đã đến nên Ý Lan biết điều nói chào tạm biệt. Đoán là hôm nay công ty không có gì làm, cô lái xe về nhà được nửa đường thì Thụy Vân gọi đến.
"Em đến đây nhanh, chúng ta có khách hàng rồi!"
"Thật không?" Cô mừng rỡ hô lên.
"Em cứ về đây đã, khách hàng lần này hơi… phức tạp."
Giọng Thụy Vân lạ hơn bình thường, nhưng Ý Lan chỉ nghĩ đến việc có khách hàng là công ty không phải phá sản là vui tít mắt. Cô hớn hở chạy đến công ty, đến lúc thấy người đến là ai thì không cười được nữa.
Thế Vương ngồi trên sô pha, thấy mặt cô thì xấu hổ gãi mũi: "Em có khỏe không?"
"Ăn ngon ngủ kỹ khỏe như vâm." Ý Lan lạnh giọng trả lời.
Mắt Thế Vương thoáng vẻ thất vọng, nhẹ nhàng nói: "Anh đến để bàn chuyện tổ chức hôn lễ với Bạch Ngọc."
Thụy Vân cười khẩy: "Sao lúc trước tôi không phát hiện ra cậu khốn nạn thế này nhỉ. Chia tay xong còn bắt con gái người ta chuẩn bị hôn lễ cho cậu và người khác à? Cậu trơ trẽn nó vừa thôi!"
Hắn nhíu mày không vui, mở miệng giải thích: "Tôi thấy công ty hai người đang khủng hoảng nên mới thiện chí đến đây. Coi như tôi và Bạch Ngọc bồi thường cho Ý Lan, chuyện vui vẻ đôi bên thế này không tốt sao? Dù sao chúng ta cũng quen biết nhau nhiều năm rồi, đâu cần làm khó nhau làm gì đúng không?"
Nói xong, hắn để một tờ chi phiếu lên bàn. Thụy Vân đứng gần đó liếc sơ qua thì hít khí lạnh, âm thầm báo hiệu cho Ý Lan biết con số đó khủng khiếp tới mức nào. Chỉ cần nhận tổ chức đám cưới này thì có khi công ty họ nghỉ ngơi nửa năm vẫn còn duy trì được.
"Bồi thường? Anh sợ bị người ta chỉ thẳng mặt mắng thì có." Ý Lan nghiến răng đáp trả.
Tên điên nào lại để người yêu cũ mới chia tay chưa được một tuần tổ chức hôn lễ cho hắn chứ? Trừ khi hắn muốn đổi trắng thay đen, để người ngoài hiểu lầm bọn họ chia tay trong êm đẹp. Mưu mẹo một chút, cố ý thả tiếng gió rằng trước đó chỉ là hiểu lầm, Ý Lan và hắn chưa từng hẹn hò thì coi như không có gì xảy ra nữa.
Thế Vương đứng dậy tiến lại gần cô, cúi đầu khuyên nhủ: "Em còn trẻ nên không có nhiều kinh nghiệm làm việc, anh khuyên em đừng từ chối thì hơn. Để công tư lẫn lộn chỉ có hại cho em mà thôi. Nói sao thì anh cũng từng góp sức thành lập công ty này, về tình lẫn lý…"
Bộp một tiếng lớn vang lên đột ngột, Ý Lan chưa kịp hiểu gì đã thấy Thế Vương loạng choạng ôm mặt. Máu chảy ra từ mũi hắn, không rõ là có bị gãy hay chưa nhưng xem chừng đau đớn lắm.
Thụy Vân không biết lấy đâu ra một cuốn sách dày liên tục nện vào người Thế Vương, hung hăng mắng mỏ: "Tên khốn không biết xấu hổ, không có mày thì chúng tao đã mở được mấy chi nhánh rồi biết không? Mày thì giúp được cái gì ngoài việc làm Ý Lan tự ti, không thể tự do sáng tạo hả?"
Thế Vương một bên khổ sở tránh né, một bên không ngừng kể lể: "Tôi từng bỏ tiền giúp các người trả nợ, trước đó còn giới thiệu khách hàng giàu có đến đây!"
"Tại mày ẩu tả tiết lộ thiết kế của Ý Lan với người ngoài, để đối thủ nhanh tay tung ra thị trường trước, tụi tao không muốn mang tiếng đạo nhái, phải hủy dự án đang làm dang dở nên mới lỗ nặng. Còn khách mà mày giới thiệu sớm không hủy, muộn không hủy, nhất quyết phải hủy hôn ngay lễ đường làm công ty mang tiếng xui rủi mới ra nông nỗi này!"
Nói xong câu cuối thì Thụy Vân tức phát khóc, hét ầm lên lôi Thế Vương ra ngoài. Sau khi đá đít hắn xong thì chị quay vào ôm Ý Lan nức nở: "Em phải kết hôn, chị sẽ tổ chức hôn lễ đẹp nhất trên đời này cho em, biến em thành cô dâu xinh đẹp nhất, khiến cho thằng khốn đó sáng mắt ra chị mới vừa lòng!"
Ý Lan vừa giận vừa buồn cười, nhiều hơn hết vẫn là cảm động. Cô tựa đầu lên vai Thụy Vân, rơm rớm nước mắt nói: "Cảm ơn chị."
Trong ba năm yêu đương với Thế Vương cô đã không ít lần bỏ bê Thụy Vân, thậm chí còn để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công việc. Thế mà chị chỉ nhắc nhở đôi lần rồi thôi, chưa từng trách cứ cô một câu nào. Tình bạn của chị vĩ đại đến mức làm cô xấu hổ, quyết tâm chuộc lại lỗi lầm giờ đây đã trở nên lớn hơn bao giờ hết.
Cô cắn răng nói: "Em đã bàn xong chuyện với Cảnh Phong rồi, chúng em sẽ kết hôn."
"Thật không?" Thụy Vân lau nước mắt, thút thít nói: "Em không cần nể mặt chị đâu."
Ý Lan lắc đầu, thành thật nói: "Vừa liếc mắt em đã thấy con người Cảnh Phong tốt lắm. Anh ấy không giống những người khác, anh ấy không nhìn vào ngực em."
Không biết là trời cao ưu ái hay muốn trừng phạt Ý Lan, mới cấp hai cô đã phổng phao hơn chúng bạn. Lên cấp ba thì cô đã nổi tiếng cả trường vì có bộ ngực quá khổ, mỗi lần đến tiết thể dục là có không ít nam sinh dõi mắt theo nhìn. Chọc ghẹo có khi lại là chuyện bình thường, tệ nhất là bị đụng tay đụng chân, thậm chí là bịa đặt nói xấu đủ điều.
"Con đó quen trai từ hồi bé tí, bị sờ mó nhiều nên ngực mới bự như thế." Đó là câu nói mà cả đời Ý Lan không thể nào quên nổi.
Cô lớn lên bằng những bộ đồ kín hết mức có thể, áo ngực thì luôn chọn loại nhìn sao cho thon gọn nhất. Thế nên hôm nay cô đã cố ý mặc váy có cổ rộng, để xem Cảnh Phong phản ứng như thế nào. Nếu anh nhìn chằm chằm vào ngực cô thì cô đã đứng dậy đi về ngay lập tức.
Nhưng anh chỉ lướt từ đầu đến chân cô đúng một lần rồi thôi. Cả quá trình anh đều nhìn thẳng vào mắt cô, biểu cảm trước sau như một, tuy lạnh lùng nhưng rất đàng hoàng, không hề có một tí đáng khinh nào.
Chuyện cũ đã qua nhưng bóng ma tâm lý vẫn còn y đó. Có một số vết thương rất khó tự chữa lành, cho đến khi tìm được ai đó biết phương pháp điều trị. Đối với Ý Lan thì Thế Vương đã từng là người giúp cô vượt qua nỗi đau ấy.