Chương 21 - Nửa Đời Lênh Đênh
11
"Người khác ta không so đo, Bảo Ngân đuổi cữu cữu đi ta cũng không muốn giữ, nhưng con là đứa con gái do ta sinh. Ta có liên tiếp ba người con trai, đến lượt con liền xem như châu như bảo, thứ gì tốt nhất trong nhà cũng dành cho con. Ba vị huynh trưởng vừa qua mười hai tuổi đã bị đưa đi Sơn Tây đọc sách, vì là con trai nên không thể nuông chiều, hàng năm ngoại trừ tiền nộp cho học đường, ta và mẹ con chỉ cho chúng năm lượng bạc. Nhưng mỗi lần bọn chúng về nhà có lúc nào không mang quà cáp cùng trở về? Đó đều là tiền bọn chúng tiết kiệm mà có."
"Chỉ có con là khác biệt, con nói muốn học đàn, thích cây đàn mấy trăm lượng ta cũng mua cho, ta và mẹ con đã phàn nàn câu nào chưa? Tiền trả cho lão sư dạy đàn mỗi năm là bao nhiêu? Mỗi mùa con còn muốn may áo mới mua trang sức, người ngoài nói con tri thư đạt lễ, lại không biết con ngang ngược kiêu ngạo đến mức nào, ngày ta và mẹ con phát hiện ra thì không còn kịp nữa rồi. Năm đó cha mẹ xem xét bao nhiêu nhà mới quyết định hôn sự cho con với nhà trung thư lang nội các. Người ta chịu đồng ý việc hôn nhân này vì đệ đệ hắn là đồng môn với nhị lang, cảm thấy các huynh trưởng con nhân phẩm đoan chính chứ không phải vì con tài hoa hơn người. Con lại chê bộ dạng người ta xấu xí sống chết không chịu, cuối cùng lại tự định chung thân với đứa con riêng của Tô gia."
"Cha hắn là đồng khoa với ta, cũng là quan thất phẩm nhưng mỗi ngày chỉ biết lưu luyến ở hoa lâu, trong nhà có đến bảy tám di nương, gã con riêng đó ngoài khuôn mặt đẹp ra thì còn có cái gì? Cùng tuổi với đại lang, thi mấy năm mới đỗ tú tài, mẹ chồng thì nổi tiếng khắc nghiệt, trước khi thành thân không phải ta đã cảnh báo rồi sao? Ngày con kết hôn, mẹ con gần như vét hết tiền của trong nhà mới đủ sắm của hồi môn, về sau có khổ cực cũng là do con tự mình chọn lựa."
"Trong nhà gặp họa, ngoại trừ Quỳnh Nương tất cả mọi người đều bị tống giam, huynh trưởng không bị nhốt chung lao, mẹ con cho rằng nó đã chết nên khóc đến mức suýt mù hai mắt, sau này nghe tin nó sống sót mới khá lên một chút. Ta và mẹ con lo lắng cho Quỳnh Nương mới bảy tuổi bơ vơ bên ngoài, sợ đã sớm bị người ta bắt đem đi bán, nhị huynh tam huynh mỗi ngày đều bị đánh đập, màn thầu thiu con đã từng nếm qua chưa? Canh loãng soi được cả bóng người con đã uống qua chưa? Chúng ta đều biết Ôn gia chịu tội, con ở Tô gia cũng sống không tốt, nhưng có ai lên tiếng oán hận con không?"
"Con hỏi nàng là ai sao? Nàng chính là người đã cứu mạng cả nhà chúng ta. Một năm sau biến cố nàng dẫn Quỳnh Nương vào ngục thăm chúng ta, khi đó nàng cũng chỉ là nha đầu mười mấy tuổi, sợ có người muốn bắt Quỳnh Nương nên phải sửa tên cho nó thành Bảo Châu. Bản thân gầy gò như cây trúc nhưng lại nuôi Bảo Châu vừa trắng vừa mập, còn may cho mỗi người chúng ta một chiếc áo mới, mang theo nào rượu nào thức ăn, nhét tiền cho cai ngục nhờ hắn mời lang trung xem bệnh cho mẹ con, nếu không nhờ vậy, có lẽ năm đó mẹ con đã chết trong ngục rồi."
"Mấy năm nay mặc kệ chuyện gì, cái ăn cái mặc của chúng ta chưa từng bị bớt một phân một hào, thậm chí đến chiếc bao đầu gối nàng cũng nhớ rõ. Huynh trưởng con cứu tính mạng cả nhà, nhưng nàng mới là người lo cơm áo chu toàn cho Ôn gia. Suốt mấy năm ròng con cũng không trở về liếc mắt xem chúng ta sống hay chết, nếu chưa từng đến thì hiện giờ càng không nên đến. Tô gia sai con đến đây, vậy ta thay mặt đại lang đồng ý con một yêu cầu, không cần biết là cha chồng con muốn thăng chức hay phu quân con muốn làm quan, đại lang sẽ tiến cử một người. Chờ tin tức truyền về rồi, sau này con sẽ không còn quan hệ gì với Ôn gia nữa."
"Nếu sau này Trần Bảo Ngân không thể làm con dâu trưởng nhà ta thì sẽ là đại cô nãi nãi duy nhất của Ôn gia, bất luận chuyện gì, khi nào cũng sẽ do nàng làm chủ. Chờ ngày mai trời sáng còn lập tức quay về đi! Từ hôm nay duyên phận giữa con và Ôn gia đã hết rồi, Ôn gia không nợ nần gì con, sau này cuộc sống tốt hay xấu đều do con tự quyết định."