Chương 22 - Nửa Đời Lênh Đênh

Ngoài tiếng hít thở, trong phòng tĩnh lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

 

Ngọc Nương gục lên giường khóc đến tê tâm liệt phế.

 

"Mẹ, mẹ có nghe thấy cha nói gì không? Cha không cần con gái ruột nữa, mẹ, mẹ nghe con nói đi!"

 

"Ý của cha con cũng là ý của ta, con mau đi đi! Ta mệt rồi, muốn đi ngủ."

 

A thẩm thoạt nhìn đúng là rất mệt mỏi, sức lực Ngọc Nương làm sao lớn bằng ta? Ta bước xuống giường vừa lôi vừa kéo nàng đuổi về phòng ở, nàng vẫn tiếp tục khóc lóc kinh thiên động địa, đứa con ngủ trên giường bật khóc cũng không thèm để ý.

 

Hôm nay ta đã nhẫn nhịn quá nhiều, thật sự không nhịn nổi nữa bèn giơ tay cho nàng một cái tát, cuối cùng mới yên tĩnh trở lại.

 

"Nói cho mà biết, nếu cô muốn bám víu vào Ôn gia, những gì a thúc hứa hẹn ta cũng có thể gạt đi, cô tin hay không?"

 

Nàng như bị ai đánh mông một cái, thấy ta dán vào tai thì thầm câu này, đột nhiên nàng tỉnh táo trở lại, hai mắt đỏ ngầu vung tay muốn đánh trả, ta lập tức giữ tay nàng.

 

"Tính tình ta vốn không tốt, lại còn thích đối chọi với người ngoài, ngay ngày mai ta tìm người làm thịt phu quân cô thì thế nào? Đến lúc đó cô sẽ thủ tiết ở Tô gia hay trở về nhà mẹ đẻ? Nhưng cô đã không còn nhà mẹ đẻ nữa rồi, ngẫm lại bà mẹ chồng của cô đi, lúc đó bà ta biết chính cô hại chết con trai mình thì có xé xác cô ra không? Nếu ta là cô sẽ biết thu tay đúng lúc. Huynh trưởng cô đi đến hôm nay, người Ôn gia vẫn còn sống sót, cô biết hắn đã phải trải qua những gì không? Cô đã không thương xót đau lòng hắn, bây giờ lấy tư cách gì mà lôi huyết thống ra đòi hưởng thành quả?" Ta vươn tay đẩy nàng ngã xuống đất.

 

Sáng sớm hôm sau Ngọc Nương rời đi, ta dậy trễ nên không thấy mặt mũi nàng đâu nữa.

 

Nghỉ ngơi hơn mười ngày, hai vị lão nhân chậm rãi khỏe lên, cũng không còn ai tới nhà chúng ta nữa. Ôn Túc phái người về đón bọn họ, đứa con gần mười năm không gặp sao có thể không nhớ thương? Cũng không ai cần thu dọn gì hết, chỉ cần ngồi lên xe là lập tức xuất phát.

 

"Lời ta nói muội nhớ kỹ chưa? Kinh thành không thể so với nơi này, nhất định phải nghe lời mẹ, chờ a tỷ về quê thành hôn xong, sẽ lên Biện Kinh rồi đi kinh thành đón muội. Đến lúc đó muội muốn ở lại nhà a tỷ bao lâu cũng được."

 

Đây là những lời ta vừa cười vừa dỗ dành Bảo Châu, bởi vì nàng cứ khóc mãi không chịu lên xe ngựa. Cũng không biết lần gặp nhau tiếp theo là năm nào tháng nào, có lẽ ngày ta thật sự cưới một tên cẩu đản nào đó mới có thể buông tay không nghĩ về hắn nữa.

 

Xe ngựa chở Ôn gia đi, dường như cũng mang đi toàn bộ sức lực trên người ta.

 

Ta nằm suốt hai ngày mới ngồi dậy ăn cơm thu dọn hành lý lên đường, để lại cửa hàng cho Hà nương tử trông coi. 

 

Thời gian trôi tuột qua kẽ ngón tay, hai năm qua đi mà như một cái chớp mắt. Đông Hải cách kinh thành xa vạn dặm, ta tạm cư ngụ ở một làng chài, nơi đây có người thậm chí không biết năm nay là năm nào.

 

Ta đã biến thành gái lỡ thì, nhưng dù là gái lỡ thì vẫn không thể tìm được tên cẩu đản nào như ý nguyện. Ngày trước gặp phải người quá kinh diễm, xuân hoa thu nguyệt cũng không sánh bằng một nửa hắn nên giờ ta nhìn ai cũng như nhìn cải trắng, làm sao hạ miệng nổi? Đương nhiên ta cũng không có tư cách ghét bỏ người khác, miễn cưỡng chỉ tính là một con heo không quá đẹp thôi mà, nhưng xin hãy hiểu cho tâm tình muốn ủi cải trắng của ta, lý tưởng của loài heo đơn giản lắm, cả đời gần như chỉ hướng đến một gốc cải trắng duy nhất.

 

Hai năm này ta kiếm được mấy trăm viên ngọc trai, loại thượng hạng phải đem tiến cống, những thứ tốt còn lại gần như đều ở trong người ta.

 

Lúc ta lên kinh thành trời đã vào đông tuyết bay lất phất, trong túi ta không còn ngọc trai nữa, trước ngực lại nhét một xấp ngân phiếu mỏng. Tiền bạc tiếp thêm quyết tâm, hiện giờ dù ta muốn mở cửa hàng ở kinh thành cũng đã có vốn liếng mua bán.

 

Ta dàn xếp công việc xong mới đi hỏi thăm xem Ôn gia đang sống ở đâu, ngày hôm ấy trùng hợp là Đông chí. Đông chí là ngày cúng tế kính sư, chưa từng nghe ai nói là thích hợp cho cô nãi nãi lại mặt về nhà mẹ.

 

Nhắc đến Ôn Túc, bất cứ ai trong kinh thành cũng có thể kể nửa ngày về những truyền kỳ của hắn. Qua bao triều đại chưa từng gặp một vị Hộ bộ thượng thư nào trẻ tuổi tài năng hơn, quốc khố bây giờ tràn đầy, ngay cả tư khố của Thánh thượng cũng cực kỳ sung túc. Trong nước đã giảm miễn thuế má hai năm, làm ta rất hoài nghi rốt cuộc bạc trong quốc khố là từ đâu mà ra?