Chương 20 - Nửa Đời Lênh Đênh

"Ta chỉ nghe qua lấy oán trả ơn chứ chưa từng nghe chuyện lấy ân báo oán. Nếu ta là các người, bây giờ hẳn đã lập tức quay về nhà, ngày ngày thắp hương trông ngóng Ôn đại lang quân nhanh chóng quên mình đi mới tốt."

 

Ta nói hết một tràng đến khô miệng khô lưỡi, ngày còn bé ta ở trong thôn cãi nhau với người ta có thể mắng mỏ câu sau không trùng câu trước suốt một canh giờ, bây giờ lớn tuổi rồi, mới nói có mấy câu đã thấm mệt.

 

"Con nha đầu hỗn xược này ở đâu chui ra thế? Ta chính là cữu cữu ruột của Ôn đại lang quân, chẳng lẽ hắn dám khinh nhục cả người nhà mình sao?"

 

Đây chính là kẻ già đến sắp xuống lỗ mà ta ám chỉ.

 

"Ông là cữu cữu ruột mới càng đáng giận, năm đó người suýt bị mất đầu không phải em gái em rể ông đó sao? Không phải cháu trai ruột ông sao? Ông lấy đâu ra quyết định độc ác như vậy? Ít nhất vào ngục thăm một lần cũng phải làm được chứ? Lúc trước chính ông ruồng bỏ người thân bo bo giữ mình, hôm nay còn có mặt mũi đứng đây xưng là cậu người ta ư."

 

"Đại lang quân đã không còn là đại lang quân năm xưa nữa, sợ là không thể dùng tình thân huyết thống đi uy hiếp hắn được đâu. Hắn một mình đi được đến hôm nay, ông cảm thấy hắn dễ bị dắt mũi lắm sao? Về nhà uống thuốc cho tỉnh lại đi!"

 

Chỉ trong chớp mắt mà người trong viện đã đi hết chín phần mười, chỉ còn lại mấy người tùy tùng của Ngọc Nương, mà nàng là muội muội ruột thịt của Ôn Túc, chuyện riêng của Ôn gia ta không muốn can thiệp sâu thêm nữa. Tóm lại, nếu một người vừa mặt dày vừa cảm thấy mình không dễ dàng chết thì đại khái đã là thiên hạ vô địch rồi.

 

Đúng lúc này lang trung từ bên trong bước ra, ta hỏi thăm thương thế của a thúc, ông ấy chỉ là tức giận đến choáng váng, đắp thuốc dán nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe lại, a thẩm cũng là giận dữ công tâm, cần uống thuốc điều trị.

 

Tam huynh đi theo lang trung bốc thuốc, nhà cửa bị người ta càn quét như bãi chiến trường, chờ Bảo Châu và nhị huynh thu dọn xong thì trời đã tối mịt. Ngọc Nương đuổi hết tùy tùng đi, chỉ giữ lại đứa nhỏ còn ẵm ngửa tiếp tục chiếm giường ta và Bảo Châu.

 

Bữa tối có cháo và bánh bao mua ngoài tiệm, nàng cũng có phần rất đúng lý hợp tình.

 

Ta vốn định quay về cửa tiệm ngủ, nhưng sợ nàng ta lại chọc giận cha mẹ ngất xỉu lần nữa bèn chuẩn bị cùng Bảo Châu chen lên giường a thẩm, sau đó dọn sạch thư phòng đặt một tấm ván gỗ, trải hai lớp đệm cùng một cái chăn dày cho tam huynh ngủ, nhị huynh và a thúc ngủ trên chiếc giường còn lại.

 

Không ngờ chúng ta còn chưa kịp ngủ, Ngọc Nương dỗ con ngủ xong lại tới cửa quấy rầy. Nàng quỳ sụp xuống đất khóc lóc, gọi một tiếng mẹ.

 

A thúc nghe thấy tiếng động bèn gọi cả nhị huynh và tam huynh đỡ mình trở về, ta muốn tránh mặt ra ngoài nhưng nhị huynh không cho, nói ta cứ ngồi trên giường như cũ.

 

Người một nhà ai ngồi cứ ngồi, ai đứng cứ đứng, chỉ có mình Ngọc Nương là quỳ, a thúc bèn sai nhị huynh đi lấy một chiếc ghế dựa cho nàng ngồi xuống.

 

A thúc ngồi dựa vào vai tam huynh, ta và Bảo Châu ngồi trên giường vẫn chưa kịp cởi áo ngoài, a thẩm chưa ngồi dậy được nên cứ nằm yên, hốc mắt ngấn lệ khiến người nhìn thấy càng thêm đau lòng khó chịu.

 

Bảo Châu lấy khăn tay lau nước mắt cho mẹ, miệng thì thào gọi bà.