Chương 19 - Nửa Đời Lênh Đênh
10
"Muội là Quỳnh Nương? Ta là a tỷ của muội đây! Đến ta cũng quên luôn rồi à? Hay là bệnh ngốc của muội lại nghiêm trọng thêm? Ta đang thay tã cho cháu trai muội, kéo tay ta làm gì?"
Nàng ta muốn ngồi xuống lại nhưng Bảo Châu vẫn giữ chặt không buông, đôi mắt to tròn dâng đầy nước mắt.
"Ta tên Bảo Châu, ngươi là a tỷ của ai cơ? Không thèm để ý đến sống chết của người nhà, suốt tám năm trời không thấy mặt, hôm nay còn đến làm gì? Vừa đến sao còn chọc cha mẹ tức giận đến ngã bệnh?"
Ngọc Nương cứng người, trên mặt lướt qua một tia bối rối.
"Bảo Châu cái gì? Muội tên Quỳnh Nương, mấy năm nay tỷ tỷ có nỗi khổ…"
Bảo Châu không muốn nghe nàng ta nói tiếp bèn kéo nàng ra ngoài sân, mấy người ngồi trong phòng cũng kéo nhau ra xem náo nhiệt. Rốt cuộc bên trong yên tĩnh trở lại, ta mới nói tam huynh đưa lang trung đi xem bệnh cho cha mẹ.
"Bảo Châu, còn không mau buông tay?" Mắt thấy hai người sắp cãi vã, ta sợ Bảo Châu bị tổn thương bèn lên tiếng. Bảo Châu rơi nước mắt lã chã, khẽ buông lỏng tay rồi đứng bên cạnh ta tội nghiệp như chú chó nhỏ.
Mấy năm đầu tiên trôi qua rất khổ sở, đôi khi ăn bữa nay phải lo bữa mai, ta luôn nhường đồ ăn cho Bảo Châu nuôi nàng vừa trắng vừa mập, không nỡ để nàng rơi một giọt lệ. Thế mà hôm nay người ngoài lại muốn đánh nàng? Ta làm sao nhịn được?
"Nhà này hiện tại do ta làm chủ, chư vị có chuyện gì xin cứ nói với ta." Ta giơ tay xoa đỉnh đầu Bảo Châu, nàng càng ấm ức mím môi rơi nước mắt.
"Ngươi là ai mà dám đứng ra làm chủ cho gia đình quan thượng thư cháu ta? Không sợ bị cắt lưỡi à." Phụ nhân lên tiếng khoảng bốn năm mươi tuổi, dáng người cao to vạm vỡ, hình như là người nhà mẹ đẻ của a thẩm.
Một đám người nhao nhao phụ họa theo khiến ta nhức cả đầu.
"Ngươi là ai? Dám giương oai trong nhà ta sao?" Ngọc Nương cũng mở miệng quát lớn, năm đó ta chỉ là một nha hoàn sai vặt tép riu, đương nhiên nàng ta không thể nhớ rõ.
"Đầu tiên, ta không biết quan thượng thư gì hết. Thứ hai, viện này do ta thuê, khế thư còn nằm trong ngăn tủ cho nên đại khái hiện giờ nhà này mang họ Trần. Thứ nữa, ta không có họ hàng thân thích gì với các người, vào nhà ta đã gửi danh thiếp chưa? Đã được ta cho phép chưa? Nếu cái gì cũng không có, ta có thể lập tức đi nha môn báo án các người xâm nhập gia cư bất hợp pháp."
"Lại nói tiếp, hiện giờ đúng là Ôn gia đang ở cùng với ta, quan thượng thư trong miệng các người hẳn là Ôn đại lang quân nhỉ, vậy thì muốn thăng quan hay phát tài cứ việc lên kinh tìm hắn đi? Đến đây ép buộc cha mẹ huynh đệ của hắn để làm gì? Nếu tin tức đã linh thông, năm xưa Ôn gia gặp chuyện không may các người có biết không? Ta biết, tất cả các người cũng biết, đương nhiên nhà ai cũng có việc khó xử, Ôn gia có thể cảm thông, mấy năm nay bọn họ đã đến cửa tìm các người lần nào chưa? Cây có vỏ thì người có mặt, các người sờ thử da mặt của mình xem có phải đắp được cho tường thành dày thêm năm tấc rồi không? Hôm nay còn dám tìm đến tận đây? Người không biết xấu hổ ta đã gặp nhiều, nhưng không biết nhục như các người thì mới lần đầu chứng kiến. Chuyện mà các người làm, nếu Ôn đại lang nhịn được thì không sao, lỡ như hắn không nhịn được thì sẽ thế nào?"
"May mắn người Ôn gia có học thức, nếu ta là bọn họ, hôm nay nắm quyền lực trong tay chắc chắn phải kéo hết đám thân thích họ hàng xem náo nhiệt ra ném vào chảo dầu mới hả giận, không nữa cũng phải tống hết bọn họ vào nhà lao nhốt vài ba năm. Nhà quan nào mà chưa từng làm vài việc dơ bẩn? Tùy tiện tống hai ba người vào tù có gì khó khăn đâu?"
"Mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện thì thôi, đây còn là mấy người râu dài vắt qua lưng, sắp xuống lỗ đến nơi rồi mà vẫn không biết điều sao? Chẳng lẽ giờ phút này mấy người không nên cụp đuôi sống thành thật một chút à? Có hiểu đạo lý tránh voi chẳng xấu mặt nào không? Sống thành thật biết đâu qua vài năm nữa Ôn gia còn hạ cố cho qua chuyện, chừa chút đường sống cho con cháu sau này. Còn các người thì quá độc ác, chặn luôn cả đường sống của gia đình, tiền đồ con cháu cũng phá hỏng bét."