Chương 18 - Nửa Đời Lênh Đênh

Ngày hôm sau trước cửa nhà vẫn là cảnh ngựa xe như nước, ngay cả một chỗ đứng chỗ ngồi cũng không có.

 

Ta đành dẫn Bảo Châu ra cửa hàng ở tạm, đến ngày thứ năm nhị huynh chạy tới tìm chúng ta, hắn là người tình tình ôn nhuận chậm rãi, chưa từng tức giận bao giờ. Nhưng ngày hôm đó sắc mặt hắn không hề tốt, dưới viền mắt mang quầng thâm rất dày.

 

Bảo Châu bưng lên một bát hoành thánh, hắn ăn hai ba miếng hết sạch lại xin thêm một chén nữa cứ như bị bỏ đói hết mấy ngày trời.

 

"Bảo Ngân, mẹ sai ta gọi muội về nhà, bà bị ốm rồi, thân thích cũ trong nhà cứ lũ lượt kéo đến làm phiền, hôm qua là nhà cữu cữu chọc mẹ tức tối một trận, sáng nay Ngọc Nương cũng trở về. Không biết nàng nói với cha mẹ những gì mà mẹ lại tức đến ngất xỉu, bọn họ vẫn không chịu đi, cứ khăng khăng ở lì nhà chúng ta đợi! Cha bực quá cầm gậy muốn xua đi, hiện giờ bị trẹo lưng phải nằm một chỗ không nhúc nhích nổi. Ta đã nói tam đệ đi mời lang trung, nhưng trong nhà trong sân vẫn chật ních không có chỗ chen chân, mẹ nói nhà này là của muội, phải gọi muội về làm chủ."

 

Ngữ khí của hắn vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, đến ta còn cảm thấy mình là người ngoài không tiện xen miệng chuyện gì, không ngờ da mặt mấy người đó lại dày đến nông nỗi này, làm ta nghe thôi mà cũng tức đến bật cười.

 

Vốn không muốn dẫn theo Bảo Châu nhưng nàng lại khăng khăng đòi đi theo. Ba người chúng ta rảo bước rất nhanh, chưa đến một khắc đã về đến nhà. Hai cánh cửa không biết là bị người ta cố ý phá hay thật sự bị chen nhiều đến hỏng, hiện tại đang được xếp ngay lối vào, bên trên là một bầy hạ nhân ngồi cắn hạt dưa nói phét.

 

Xem ra thân thích của Ôn gia không phải hạng nghèo khổ, vẫn có thể dẫn theo người hầu, vậy mà lúc nhà bọn họ gặp chuyện lại không thấy ai ra mặt. Giờ đại khái nghe nói đại lang quân làm quan lớn, chúng không dám đi kinh thành bèn chạy đến nhà cha mẹ hắn diễu võ giương oai.

 

Trong phòng chính chen chúc khoảng hai mươi người đủ già trẻ trai gái, a thúc nằm nghỉ trong phòng nhị huynh và tam huynh, ngoài sân cũng có một đám người đứng chật ních, một đứa nhỏ nằm trên giường của ta và Bảo Châu, đại tiểu thư Ôn gia Ngọc Nương đang ngồi bên cạnh thay tã cho nó.

 

"Các người là ai? Tới nhà ta làm gì? Ai cho bước vào phòng của ta và a tỷ?" Bảo Châu không thèm nhẫn nhịn mà hung hăng kéo Ngọc nương đang thay tã đứng lên, thái độ rất ác liệt.

 

Tuy nàng chưa từng nhắc đến nhưng chắc chắn vẫn nhớ rõ Ngọc Nương, dù sao đó cũng là tỷ tỷ ruột thịt. Người ngoài tạm bỏ qua, chỉ riêng đại tiểu thư là không ai hiểu nổi, có lẽ ban đầu nàng ta đúng là có nỗi khổ, vậy mà suốt tám năm lại không thể tranh thủ mấy ngày về thăm gia đình sao?

 

Nàng ta đã không còn là đại tiểu thư trong ký ức của ta nữa, hôm nay nàng chải tóc tinh xảo, đeo trang sức vàng ngọc rực rỡ, vóc dáng hơi đẫy đà, khóe mắt đuôi mày mệt mỏi chứ không còn là thiếu nữ xinh đẹp kinh diễm năm xưa nữa. Thời gian đúng là thay đổi tất cả mọi người, không đúng sao?