Chương 8 - Nữ Quỷ Cướp Con
PHẦN 8.
Tác giả: Khúc Cá Bống.
Bước vào trong buồng, thầy Cường vén mí mắt của bé Thảo lên kiểm tra:
“ Con bé bị con quỷ kia bắt mất hai hồn, bốn phách rồi. Giờ cách duy nhất cứu lấy con bé là phải ép được nữ quỷ kia trả lại hồn phách cho nó”
“ Liệu thầy có làm được không thầy?”
Bà Hằng nghe thầy Cường nói có vẻ nghiêm trọng, liền hỏi chen vào.
“ Tôi cũng không nói trước được điều gì. Còn nước còn tát.”
Bà Hoa nghe thầy Cường nói mà bật khóc. Mới chỉ mấy ngày trước con bé còn vui vẻ nô đùa, vậy mà giờ đây…
Thầy Cường viết ra giấy những đồ cần dùng rồi đưa cho hai bà đi chuẩn bị. Còn mình thì thì đi kiểm tra loanh quanh nơi này. Đến gần trưa thì hai bà tay xách nách mang đủ đồ lỉnh kỉnh trở về. Sau khi kiểm đủ những thứ cần thiết, không thấy thiếu thứ gì, thầy kêu hai bà cứ cơm nước rồi đi nghỉ ngơi đi, 6h chiều nay bắt đầu làm lễ.
“ Mọi chuyện bác cứ yên tâm nhá, bây giờ bác cứ đi cơm nước để mọi người ăn uống, nghỉ ngơi lấy sức. Cả đêm hôm qua làm việc đến giờ chưa được ăn uống gì, tôi đói đến mờ mắt rồi.”
Thấy thầy đã nói vậy, bà Hoa cũng không tiện hỏi thêm. Mặc dù rất lo lắng nhưng trong việc này bà cũng không biết phải làm gì, mọi việc đành nghe theo sự sắp xếp của thầy Cường.
Sau khi cơm nước nghỉ ngơi đến 2h chiều, mọi người bắt đầu dậy chuẩn bị cho trận chiến quan trọng tối nay. Dưới sự chỉ đạo của thầy Cường, mọi thứ được sắp xếp đâu vào đấy.
Bẵng cái đã gần 6h tối. Lúc này ở giữa sân đã được dựng lên một bàn cúng với đầy đủ mọi thứ. Vàng mã, đồng nam đồng nữ, quần áo váy vóc đủ cả. Sau khi thay đồ xong xuôi, thầy Cường bước ra khoác trên mình bộ áo dài màu vàng, đội mũ âm dương, trên tay cầm theo một cây kiếm nhỏ. Trông thầy không khác gì mấy ông thầy pháp trong phim Lâm Chánh Anh.
Hất đầu về phía bà Hằng, thầy Cường nói:
“ Chị Hằng ngồi vào chỗ đi, chị cho con quỷ nó mượn xác tí nhé.”
Bà Hằng nghe thấy vậy thì giật nảy mình, vội xua tay:
“ Ấy… không được đâu thầy ơi.. con quỷ nó ghét tôi như thế.. ngộ nhỡ…”
Nghe bà Hằng từ chối, thầy Cường trợn mắt: “ Không phải chị chẳng lẽ là tôi?”
Nhìn quanh, quả thật nhà cũng chẳng còn ai. Để bà Hoa ngồi vào thì cũng không đành, bà ấy còn phải chú ý đến cái Thảo đang nằm trong kia. Suy cho cùng bà Hằng thấy quả thật mình là người hợp lí nhất. Cãi không được, bà Hằng chỉ đành nhăn nhó ngồi vào chỗ mà thầy Cường vừa chỉ:
“ Thầy đừng để nó làm gì con nhá. Chứ nó là nó cảnh cáo con mấy lần rồi đó.”
Không yên tâm, bà Hằng vẫn cố dặn thầy Cường thêm vài câu. Nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ, thầy Cường lười để ý đến bả, bắt tay vào việc luôn.
Trùm một tấm vải đỏ lên đầu bà Hằng, thầy Cường bắt đầu gõ chuông lầm rầm khấn vái. Đốt vàng mã trong một chậu lớn coi như là quà gặp mặt, thầy bắt đầu đầu đọc ngày sinh tháng đẻ của bé Thảo để chiêu hồn đã mất, thầy hi vọng nữ quỷ chịu nhận lễ mà lên đây nói chuyện, chịu bỏ qua cho con bé. Theo từng tiếng chuông, bà Hằng bắt đầu lắc lư ngày càng dữ dội. Trời bắt đầu nổi gió, ở phía bên kia cánh đồng, bóng dáng một người đàn bà vừa vút lên từ một ngôi mộ cũ nát hướng về bên này phóng đến.
Bỗng bà Hằng giật lên một cái, một tiếng cười ré lên phát ra từ dưới tấm màn che mặt. Giựt phăng tấm màn đỏ xuống, khuân mặt bà Hằng lúc này mang biểu cảm quái dị, không giống với bà thường ngày. Nhìn chằm chằm vào thằy Cường, bà Hằng rít qua kẽ răng:
“ Tìm tao có chuyện gì?”
Nữ quỷ đã nhập vào bà Hằng, nó nhìn thầy Cường bằng ánh mắt hằn học. Liếc nhìn vào gian buồng bên trong, xuyên qua bức tường nó nhìn thấy trước trán con bé Thảo đang được dán một lá bùa vàng, khiến nữ quỷ không tài nào nhập được vào con bé.
“ Này… vong ở đâu đến, mau khai tên, khai tuổi.”
Thấy nữ quỷ đến với thái độ không hợp tác, Thầy Cường xẵng giọng nói lớn.
Nghe tiếng thầy quát, nữ quỷ liếc thầy bằng ánh mắt coi thường. Cười lên khanh khách, nó chỉ thẳng vào mặt thầy nói bằng giọng the thé:
“ Thằng ranh con, mày biết bà là ai không? Mày liệu hồn, còn dám phá chuyện của tao… tao giết cả….”
Nữ quỷ định dùng những lời đe doạ trước đó đã nói với bà Hằng để tiếp túc đe doạ thầy Cường, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị thầy Cường dùng chiếc roi mây được đặt ngay ngắn trên bàn cúng vụt cho một cái vào vai. Đầu chiếc roi mây được buộc vài sợi chỉ đỏ có đính đồng xu nhỏ. Mặc dù vụt rất nhẹ, thế nhưng con quỷ bên trong bà Hằng lại oằn lên vì đau đớn. Khi nó thấy thằng trước mặt có vẻ khoai, muốn thoát xác thì thầy Cường đã nhanh tay quấn chặt một sợi chỉ đỏ lên cánh tay bà Hằng, đầu bên kia được nối với chiếc chuông mà thầy đang cầm trên tay. Nữ quỷ dùng cách nào cũng không thể thoát ra được nữa.
“ Cho vong một cơ hội cuối cùng, buông tha cho con bé. Đổi lại, tôi sẽ làm lễ giúp vong siêu thoát, được không?”
Nghe thầy Cường nói đến đây, nữ quỷ phá lên cười lớn. Mấy trăm năm vất vưởng, đến hôm nay mới có thể chạm ngưỡng khuấy đảo bốn phương, muốn siêu thoát cho nó… hừ còn lâu.
“ Tao không muốn siêu thoát, tao muốn nó…”
Nói rồi, nữ quỷ chỉ thẳng vào trong nhà, nơi Thảo đang nằm thiếp đi. Bà Hoa nghe thấy vậy thì run lên, vội ôm chặt lấy Thảo:
“ Không.. đừng hòng làm hại cháu tôi.”
Thầy Cường lắc đầu , khuôn mặt trở nên nghiêm lại.
“ Đúng là thân lừa ưa nặng.”
Nói rồi thầy lắc mạnh chiếc chuông trong tay, tiếng chuông lanh lảng truyền thẳng vào đầu nữ quỷ khiến nó đau đến ré lên. Từng tiếng ré thê lương truyền khắp không gian. Đôi mắt bà Hằng nổi đầy tơ máu, đầu tóc xoã tung oằn oại trên mặt đất. Thế nhưng nữ quỷ vẫn không chịu khuất phục, nó rít qua kẽ răng:
“ Mấy trăm năm qua, còn đau khổ nào mà tao chưa từng trải qua. Đến luôn đi, để tao xem đạo hạnh của mày cao bằng sức chịu đựng của tao không.”
Nói rồi nó đưa bàn tay lên tự vả lên mặt bà Hằng từng tiếng “ chát” mạnh bạo.
“ Mày phá tao này… mày làm tao đau… tao trả lại nó…”
Dường như nó đem tất cả đau đớn của nó phải chịu trút lên mặt bà Hằng. Sau vài cái tát như trời giáng của nó, mặt bà Hằng sưng vù lên, đỏ như gà chọi. Nước đi này của nữ quỷ khiến thầy Cường không lường trước được. Nhìn khuân mặt bà Hằng giống hệt cái đầu heo, thầy áy náy gãi đầu. Thật không biết lúc bà Hằng tỉnh lại phải ăn nói với bả như nào cho phải.
Thở dài, thầy Cường không lắc chuông nữa. Nữ quỷ thấy vậy thì cười ré lên đắc thắng. Thở dài, thầy Cường nói:
“ Tôi nói thật, tôi cho vong cơ hội chẳng qua là vì tôi thương vong. Nếu vong đã nhất định cố chấp như vậy thì thôi, để các ngài bên dưới xử lí, tôi cũng chẳng quản nữa. Nói trước một khi đã gọi các ngài lên là vong xác định luôn đấy nhé. “
Tác giả: Khúc Cá Bống.
Bước vào trong buồng, thầy Cường vén mí mắt của bé Thảo lên kiểm tra:
“ Con bé bị con quỷ kia bắt mất hai hồn, bốn phách rồi. Giờ cách duy nhất cứu lấy con bé là phải ép được nữ quỷ kia trả lại hồn phách cho nó”
“ Liệu thầy có làm được không thầy?”
Bà Hằng nghe thầy Cường nói có vẻ nghiêm trọng, liền hỏi chen vào.
“ Tôi cũng không nói trước được điều gì. Còn nước còn tát.”
Bà Hoa nghe thầy Cường nói mà bật khóc. Mới chỉ mấy ngày trước con bé còn vui vẻ nô đùa, vậy mà giờ đây…
Thầy Cường viết ra giấy những đồ cần dùng rồi đưa cho hai bà đi chuẩn bị. Còn mình thì thì đi kiểm tra loanh quanh nơi này. Đến gần trưa thì hai bà tay xách nách mang đủ đồ lỉnh kỉnh trở về. Sau khi kiểm đủ những thứ cần thiết, không thấy thiếu thứ gì, thầy kêu hai bà cứ cơm nước rồi đi nghỉ ngơi đi, 6h chiều nay bắt đầu làm lễ.
“ Mọi chuyện bác cứ yên tâm nhá, bây giờ bác cứ đi cơm nước để mọi người ăn uống, nghỉ ngơi lấy sức. Cả đêm hôm qua làm việc đến giờ chưa được ăn uống gì, tôi đói đến mờ mắt rồi.”
Thấy thầy đã nói vậy, bà Hoa cũng không tiện hỏi thêm. Mặc dù rất lo lắng nhưng trong việc này bà cũng không biết phải làm gì, mọi việc đành nghe theo sự sắp xếp của thầy Cường.
Sau khi cơm nước nghỉ ngơi đến 2h chiều, mọi người bắt đầu dậy chuẩn bị cho trận chiến quan trọng tối nay. Dưới sự chỉ đạo của thầy Cường, mọi thứ được sắp xếp đâu vào đấy.
Bẵng cái đã gần 6h tối. Lúc này ở giữa sân đã được dựng lên một bàn cúng với đầy đủ mọi thứ. Vàng mã, đồng nam đồng nữ, quần áo váy vóc đủ cả. Sau khi thay đồ xong xuôi, thầy Cường bước ra khoác trên mình bộ áo dài màu vàng, đội mũ âm dương, trên tay cầm theo một cây kiếm nhỏ. Trông thầy không khác gì mấy ông thầy pháp trong phim Lâm Chánh Anh.
Hất đầu về phía bà Hằng, thầy Cường nói:
“ Chị Hằng ngồi vào chỗ đi, chị cho con quỷ nó mượn xác tí nhé.”
Bà Hằng nghe thấy vậy thì giật nảy mình, vội xua tay:
“ Ấy… không được đâu thầy ơi.. con quỷ nó ghét tôi như thế.. ngộ nhỡ…”
Nghe bà Hằng từ chối, thầy Cường trợn mắt: “ Không phải chị chẳng lẽ là tôi?”
Nhìn quanh, quả thật nhà cũng chẳng còn ai. Để bà Hoa ngồi vào thì cũng không đành, bà ấy còn phải chú ý đến cái Thảo đang nằm trong kia. Suy cho cùng bà Hằng thấy quả thật mình là người hợp lí nhất. Cãi không được, bà Hằng chỉ đành nhăn nhó ngồi vào chỗ mà thầy Cường vừa chỉ:
“ Thầy đừng để nó làm gì con nhá. Chứ nó là nó cảnh cáo con mấy lần rồi đó.”
Không yên tâm, bà Hằng vẫn cố dặn thầy Cường thêm vài câu. Nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ, thầy Cường lười để ý đến bả, bắt tay vào việc luôn.
Trùm một tấm vải đỏ lên đầu bà Hằng, thầy Cường bắt đầu gõ chuông lầm rầm khấn vái. Đốt vàng mã trong một chậu lớn coi như là quà gặp mặt, thầy bắt đầu đầu đọc ngày sinh tháng đẻ của bé Thảo để chiêu hồn đã mất, thầy hi vọng nữ quỷ chịu nhận lễ mà lên đây nói chuyện, chịu bỏ qua cho con bé. Theo từng tiếng chuông, bà Hằng bắt đầu lắc lư ngày càng dữ dội. Trời bắt đầu nổi gió, ở phía bên kia cánh đồng, bóng dáng một người đàn bà vừa vút lên từ một ngôi mộ cũ nát hướng về bên này phóng đến.
Bỗng bà Hằng giật lên một cái, một tiếng cười ré lên phát ra từ dưới tấm màn che mặt. Giựt phăng tấm màn đỏ xuống, khuân mặt bà Hằng lúc này mang biểu cảm quái dị, không giống với bà thường ngày. Nhìn chằm chằm vào thằy Cường, bà Hằng rít qua kẽ răng:
“ Tìm tao có chuyện gì?”
Nữ quỷ đã nhập vào bà Hằng, nó nhìn thầy Cường bằng ánh mắt hằn học. Liếc nhìn vào gian buồng bên trong, xuyên qua bức tường nó nhìn thấy trước trán con bé Thảo đang được dán một lá bùa vàng, khiến nữ quỷ không tài nào nhập được vào con bé.
“ Này… vong ở đâu đến, mau khai tên, khai tuổi.”
Thấy nữ quỷ đến với thái độ không hợp tác, Thầy Cường xẵng giọng nói lớn.
Nghe tiếng thầy quát, nữ quỷ liếc thầy bằng ánh mắt coi thường. Cười lên khanh khách, nó chỉ thẳng vào mặt thầy nói bằng giọng the thé:
“ Thằng ranh con, mày biết bà là ai không? Mày liệu hồn, còn dám phá chuyện của tao… tao giết cả….”
Nữ quỷ định dùng những lời đe doạ trước đó đã nói với bà Hằng để tiếp túc đe doạ thầy Cường, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị thầy Cường dùng chiếc roi mây được đặt ngay ngắn trên bàn cúng vụt cho một cái vào vai. Đầu chiếc roi mây được buộc vài sợi chỉ đỏ có đính đồng xu nhỏ. Mặc dù vụt rất nhẹ, thế nhưng con quỷ bên trong bà Hằng lại oằn lên vì đau đớn. Khi nó thấy thằng trước mặt có vẻ khoai, muốn thoát xác thì thầy Cường đã nhanh tay quấn chặt một sợi chỉ đỏ lên cánh tay bà Hằng, đầu bên kia được nối với chiếc chuông mà thầy đang cầm trên tay. Nữ quỷ dùng cách nào cũng không thể thoát ra được nữa.
“ Cho vong một cơ hội cuối cùng, buông tha cho con bé. Đổi lại, tôi sẽ làm lễ giúp vong siêu thoát, được không?”
Nghe thầy Cường nói đến đây, nữ quỷ phá lên cười lớn. Mấy trăm năm vất vưởng, đến hôm nay mới có thể chạm ngưỡng khuấy đảo bốn phương, muốn siêu thoát cho nó… hừ còn lâu.
“ Tao không muốn siêu thoát, tao muốn nó…”
Nói rồi, nữ quỷ chỉ thẳng vào trong nhà, nơi Thảo đang nằm thiếp đi. Bà Hoa nghe thấy vậy thì run lên, vội ôm chặt lấy Thảo:
“ Không.. đừng hòng làm hại cháu tôi.”
Thầy Cường lắc đầu , khuôn mặt trở nên nghiêm lại.
“ Đúng là thân lừa ưa nặng.”
Nói rồi thầy lắc mạnh chiếc chuông trong tay, tiếng chuông lanh lảng truyền thẳng vào đầu nữ quỷ khiến nó đau đến ré lên. Từng tiếng ré thê lương truyền khắp không gian. Đôi mắt bà Hằng nổi đầy tơ máu, đầu tóc xoã tung oằn oại trên mặt đất. Thế nhưng nữ quỷ vẫn không chịu khuất phục, nó rít qua kẽ răng:
“ Mấy trăm năm qua, còn đau khổ nào mà tao chưa từng trải qua. Đến luôn đi, để tao xem đạo hạnh của mày cao bằng sức chịu đựng của tao không.”
Nói rồi nó đưa bàn tay lên tự vả lên mặt bà Hằng từng tiếng “ chát” mạnh bạo.
“ Mày phá tao này… mày làm tao đau… tao trả lại nó…”
Dường như nó đem tất cả đau đớn của nó phải chịu trút lên mặt bà Hằng. Sau vài cái tát như trời giáng của nó, mặt bà Hằng sưng vù lên, đỏ như gà chọi. Nước đi này của nữ quỷ khiến thầy Cường không lường trước được. Nhìn khuân mặt bà Hằng giống hệt cái đầu heo, thầy áy náy gãi đầu. Thật không biết lúc bà Hằng tỉnh lại phải ăn nói với bả như nào cho phải.
Thở dài, thầy Cường không lắc chuông nữa. Nữ quỷ thấy vậy thì cười ré lên đắc thắng. Thở dài, thầy Cường nói:
“ Tôi nói thật, tôi cho vong cơ hội chẳng qua là vì tôi thương vong. Nếu vong đã nhất định cố chấp như vậy thì thôi, để các ngài bên dưới xử lí, tôi cũng chẳng quản nữa. Nói trước một khi đã gọi các ngài lên là vong xác định luôn đấy nhé. “