Chương 9 - Nữ Quỷ Cướp Con

PHẦN 9.

Tác giả: Khúc Cá Bống.

Nữ quỷ nghe vậy thì vác cái mặt sưng phù của bà Hằng lên tỏ vẻ coi thường. Không nói thêm, thầy cường bắt đầu lập đàn thỉnh thần. Đốt một lá bùa vàng, thầy Cường ấn lên một bức tượng nhỏ có đứng hai người một đen , một trắng:

“ Hắc bạch vô thường, ứng…”

Từ trên đỉnh đầu pho tượng bốc lên hai luồng khói một đen, một trắng. Trong đó dần hiện lên hai bóng người, đó chính là hắc bạch vô thường, đầu đội mũ cao, trên tay kéo theo một đoạn xích dài. Nữ quỷ lúc này mới co rúm lại, trước đó còn tưởng tên này thích bốc phét, không ngờ hắn ta thật sự có thể thỉnh quan từ dưới lên.

“ Con lạy thầy… thầy tha cho con. Là con hồ đồ, con không dám nữa đâu.”

Nữ quỷ sợ hãi dập đầu, hết quỳ lạy thầy Cường lại quay ra quỳ lạy hắc bạch vô thường bây giờ đã hiện rõ mồn một.

“ Khi con sống con là vợ một phú hào trong vùng. Vì không đẻ được mà bị hắt hủi, đánh đập. Uất ức quá nên mới treo cổ tự tử. Vất vưởng gần 300 năm, thấy con bé kháu khỉnh lại hợp vía… nên con mới. Con chỉ là mong có một đứa con thôi mà..”

“ Huỷ hoại bản thân chưa đủ, đến lúc chết rồi vẫn muốn cướp đi mạng sống của người khác. Tôi đã nói rồi, cơ hội tôi cho vong chỉ có một, đã không trân trọng thì xuống đó mà chịu tội đi.”

Xoay người về phía hắc bạch vô thường vái 3 vái, thầy Cường nói bằng giọng nghiêm khắc. Ngay lập tức tiếng loảng xoảng của xích vang lên. Một đen một trắng lướt nhanh như một cơn gió đến bên bà Hằng. Một bóng người đàn bà bị sợi xích lôi tuột từ trong người bà Hằng ra. Biết không thể thoát, nữ quỷ cười lên điên cuồng:

“ Khi tao còn sống đâu có ai thương tao, vậy cớ gì tao phải thương chúng nó. Tao muốn giết hết lũ chúng mày, bắt hết con của chúng mày để chúng mày phải chịu đủ đau khổ… tao không phục..”

Nữ quỷ gào lên từng tiếng ai oán, điên cuồng. Tiếng hét văng vẳng khắp không gian, nó oán hận cuộc đời bất công với nó khi còn sống. Nên đến khi chết, nó muốn cướp đi hạnh phúc của người khác. Thầy Cường nhìn theo hướng nữ quỷ bị lôi đi, thở dài:

“ Kẻ tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác. Haizzzz.”

Sau khi nữ quỷ bị lôi đi, hồn phách của bé Thảo bay ra được thầy Cường thu lại. Bà Hằng ngã vật ra sân, đôi mắt nhắm nghiền, chỉ mấy phút sau đã nghe thấy tiếng gáy “khò khò” phát ra từ miệng bà.

Thầy Cường phủi đít đứng lên đủng đỉnh đi vào trong nhà, tiến đến truớc giường bé Thảo, thầy gật nhẹ đầu với bà Hoa.

“ Ổn hết rồi… yên tâm nha chị.”

Bà Hoa nghe thầy nói vậy thì vội cảm ơn thầy Cường rối rít, thiếu điều muốn quỳ sụp xuống bái lạy nhưng bị thầy nhanh tay kéo lại:

“ Ối.. kìa chị, chuyện nhỏ thôi mà. Chị đừng làm vậy tổn thọ tôi quá.”

Dán lá bùa vàng lên trán bé Thảo, thầy Cường niệm một đoạn chú ngữ kì lạ. Một luồng sáng trắng phát ra từ lá bùa chui tọt vào cơ thể bé Thảo. Bà Hoa căng thẳng nhìn cảnh ấy, trong đầu không ngừng cầu nguyện con bé mau tỉnh lại.

Bỗng mí mắt bé Thảo chớp động, một tiếng gọi yếu ớt phát ra từ miệng cô bé:

“ Nội ơi… nội ơi…”

Bà Hoa ngay lập tức chạy đến ôm chầm
Lấy Thảo, oà khóc như một đứa trẻ. Nước mắt rơi nhưng trên môi bà nở nụ cười hạnh phúc. Thảo ngơ ngác không hiểu sao nội lại khóc. Đứa bé hiểu chuyện vội ôm chặt lấy bà vỗ về:
“ Nội đừng khóc… có con ở đây rồi.”

Nhìn cảnh tượng trước mặt, thầy Cường cảm thấy thật ấm áp. Không khí đang vui vẻ, hạnh phúc thì một tiếng hét chói tai phát ra từ ngoài sân khiến cả ba giật mình:

“ trời ơi… mặt tôi làm sao thế này? Thầy Cường ơi… cứu tôi…”

Tiếng bà Hằng gào lên đầy hoảng hốt. Cả mặt bà sưng vù, bỏng rát. Vội chạy vào soi gương thì bà nhìn thấy cả khuôn mặt tấy đỏ lên, chi chít những vết bàn tay.

“ Thôi chết, quên mất bà Hằng rồi.”

Thầy Cường vội chạy ra, gãi đầu gãi tai giải thích chuyện xảy ra chỉ là ngoài ý muốn thôi. Bà Hằng không chịu, ấm ức giãy lên:

“ Vác cái mặt như này rồi sao con dám ra đường nữa. Nhìn thế này người ta lại nghĩ con bị đánh ghen. Rồi mặt mũi đâu mà nhìn bà con hàng xóm.”

Bà Hoa chạy ra nhìn thấy bà Hằng như vậy thì vừa buồn cười vừa cảm thấy áy náy. Thật không ngờ con nữ quỷ lại ra tay mạnh đến thế. Mất một lúc mới có thể an ủi được bà Hằng, coi như mọi chuyện đã xong xuôi.

Lúc này bà Hoa đi từ trong buồng ra, trên tay nắm một bọc vải nhỏ. Mở ra là một xấp những đồng tiền lẻ, chẵn đủ cả được xếp lại cẩn thận. Kính cẩn đưa đến trước mặt thầy Cường, bà nói:

“ Con có chút gọi là gửi thầy. Ơn này của thầy bà cháu con suốt đời không quên.”

Bé Thảo lúc này đã tỉnh hẳn, ngoan ngoãn theo sau bà nội. Thấy bà nói vậy nó cũng cúi rạp đầu tỏ vẻ biết ơn.

Thấy hai bà cháu như vậy, thầy Cường vội xua tay:

“ Ấy.. tiền nong gì. Thôi thế này đi… thấy nhà chị nuôi lắm gà, chị cho tôi con gà mái già để tôi đem về luộc nhắm rượu là được rồi.”

Bà Hoa nghe vậy thì có chút bất ngờ. Quả thật
Mấy triệu này là tất cả tiền bà dành dụm được trong mấy năm qua. Bà không ngờ thầy lại chỉ lấy một con gà mái già.

“ Ơ.. thế nhưng mà...”

Chưa để bà Hoa nói hết câu, bà Hằng đã chen vào:

“ úi dời… chị không phải ngại. Nhà thầy đầy tiền..”

Lườm bà Hằng một cái, thầy Cường cũng không phản bác. Quả thật thầy làm cái nghề này không phải là không lấy phí. Tuy nhiên cũng tuỳ hoàn cảnh từng nhà để mà tính công. Nhà giàu lấy nhiều, nhà nghèo lấy ít. Hoàn cảnh quá thì thầy chẳng lấy gì. Thấy mọi người nói vậy, bà Hoa cũng không tiện nài nỉ thêm. Bà cười xoà:

“ Nếu thầy đã nói vậy, thì con tặng thầy một đôi gà mái già. Tha hồ cho thầy gặm.”

Trong căn nhà ngói nhỏ vang lên tiếng cười vang đầy vui vẻ… có lẽ sau đêm nay, cuộc sống bình yên đã quay trở lại với hai bà cháu…
Một tuần sau, con mực cũng được trở về nhà. Tuy bị hỏng một con mắt, lại mất máu quá nhiều. Thế nhưng như một phép màu, nó đã vượt qua cái chết để trở về bên cạnh hai bà cháu.

Đêm hôm ấy, khi đang ngủ chợt bà Hoa mơ thấy hai bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cửa nhà. Vội chạy lại, bà Hoa nhìn thấy anh Hoà đang nắm tay chị Dũng vẫy tay với bà.

“ Mẹ… chúng con phải đi rồi. Mẹ ở nhà giữ gìn sức khoẻ, nuôi dạy con bé Thảo nên người giúp con nhé. Mẹ vì chúng con mà vất vả… chúng con xin lỗi mẹ…”

“ Thằng Hoà.. cái Dung… chúng mày đi đâu?”

Bà Hoa vội chạy đuổi theo, nhưng mãi không thể đuổi được theo hai bóng hình ấy. Trong cơn mê, hai hàng nước mắt chảy ra từ khoé mặt đầy những vết nhăn của tuổi già:

“ Chúng mày yên tâm… mẹ chắc chắc sẽ yêu thương bé Thảo thay cả phần của hai đứa nữa..”

Hết.