Chương 7 - Nữ Quỷ Cướp Con

PHẦN 7.

Tác giả: Khúc Cá Bống.

Khi ngọn lửa đen gần lan đến chữ viết trên tấm bùa thì cánh cửa nhà bà Hoa rung lên dữ dội. Từ ngoài vọng vào từng tiếng cười dài của nữ quỷ. Anh Hoà, chị Dung lúc này ôm nhau đầy tuyệt vọng. Họ đã cố hết sức… nhưng không thể cứu được đứa con gái nhỏ của mình.

Phía trong nhà, Thảo như tăng thêm gấp mấy lần sức lực. Bà Hằng và bà Hoa dùng hết sức cũng không thể giữ nổi nó nữa.

“ Ra đây… hehehe… ra đây xé tấm giấy rách này ra cho mẹ… hehehe…”

Lúc này bà Hoa đã không còn đủ sức để giữ được con bé nữa, bà bị nó đẩy ngã văng xuống giường. Bà Hằng cắn chặt răng ôm chặt lấy người Thảo ghì xuống. Lúc này đôi mắt trắng rã của con bé hằn lên từng tia máu. Nó gằn lên:

“ Tao đã cảnh cáo mày… mày vẫn cố tình phá tao. Mày… cùng cả nhà mày… chuẩn bị chết theo đi…”

Thảo cười lên khanh khách, khi nó chuẩn bị hất văng được bà Hằng ra thì bỗng…

“ Ò.. Ó.. O..O”

Một tiếng gà gáy phát ra vọng vào trong này. Ngay lập tức từng tia nắng sớm mai lách qua tầng mây đen do nữ quỷ tạo ra, nhảy múa trên mặt sân, chiếu thẳng lên người nữ quỷ. Trên gương mặt của anh Hoà , chị Dung lúc này mới dãn ra.

“ Thành công rồi.. thành công rồi…”

Bóng họ mờ dần, mờ dần rồi biến mất hẳn. Trên mặt vẫn còn đang nở một nụ cười nhẹ nhõm. Con mực vẫn nằm im không nhúc nhích. Ánh nắng yếu ớt chiếu qua người nó để lộ ra những vết thương sâu hoắm, ứa máu. Chiếc bụng phập phồng từng nhịp thở yếu ớt chứng minh nó vẫn còn sống.

Qua đêm nay, trời lại sáng rồi!!

Sau tiếng gà gáy, ngọn lửa đen trên lá bùa lập tức bị dập tắt. Từng luồng oán khí lan vào nhà qua khe cửa bị lá bùa bức ra nhanh chóng. Ánh nắng xuất hiện khiến lá bùa dần tăng thêm uy lực. Và ngược lại, nữ quỷ đang dần yếu đi không ít.

Thảo lúc này cũng bình tĩnh trở lại. Con bé nằm vật ra giường, đôi mắt nhắm nghiền. Nhịp thở cũng đều đặn trở lại. Vuốt giọt mồ hôi còn vương trên trán, bà Hằng thở phào. Bà Hoa trên gương mặt vẫn còn đọng lại nét sợ hãi, đêm nay đối với bà thật kinh khủng.

Ngoài kia nữ quỷ vẫn chưa chịu rời đi. Ánh sáng chiếu lên người ả khiến toàn thân ả như bị ong đốt. Không cam lòng, ả buông lại lời cuối cùng trước khi biến đi:

“ Chuyện này chưa xong đâu. Tao sẽ còn quay lại.”

Nữ quỷ rời đi, những âm thanh quái dị cũng dần biến mất. Lúc này bà Hoa mới hỏi nhỏ, giọng nghẹn ngào:

“ Có.. có phải nó đi rồi không cô?”

Bà Hằng gật đầu. Nét mặt căng thẳng dần được thả lỏng. Đập tay lên đùi ngửa đầu cười lớn, xua tan đi không khí sợ hãi đang bao trùm căn nhà:

“ Nó đi rồi chị. Em đã bảo mà, nghe lời em là chắc chắn vượt qua được.”

“ Tôi.. tôi ra ngoài được không? Con mực ở ngoài kêu cả đêm hôm qua… tôi lo cho nó quá.”

Bà Hằng cũng không chắc bên ngoài có thật sự an toàn hay chưa. Đang không biết nói sao thì chợt ngoài cổng vang lên tiếng một người thanh niên gọi vọng vào:

“ Cô Hằng, cô Hoa ơi… ra mở cổng cho tôi.”

“ Là tiếng thầy Cường..”

Bà Hằng lập tức nhổm dậy hóng ra cửa, nói nhanh. Nhưng liệu có đúng là thấy Cường không hay là trò quỷ của con ma nữ?

“Không được, phải thử…” Nghĩ là làm, bà Hằng dùng hết sức nói vọng ra:

“ Ai biết mày có phải thầy Cường không? Nếu đúng là thầy Cường thì trả lời cho tao biết hôm qua tao lấy của thầy Cường mấy bắp ngô?”

Nghe thấy bà Hằng hỏi xác nhận mà thầy Cường dở khóc dở cười. Nhớ lại chuyện hôm qua, thầy luộc mấy bắp ngô để sáng nay về sớm còn có cái ăn. Bà Hằng không biết xấu hổ vơ vét hết cả. Nay lại còn có mặt mũi hỏi thầy câu đó. Bực mình, thầy gắt lên:

“ Nguyên nồi, được chưa? Nhanh ra mở cửa đi, tôi đi về bây giờ.”

Thầy Cường xong việc ở nhà bên kia lúc 4h sáng, vốn là định trời sáng mới về. Nghĩ lại lời bà Hằng kể lúc chiều, thấy con quỷ này cũng không phải dạng vừa. Không yên tâm nên thầy quyết định lên xe về luôn trong đêm.

Chạy xe ròng rã cả tiếng đồng hồ, vừa đến cổng làng, thầy nhìn thấy ngay luồng oán khí bốc lên dày đặc ở một căn nhà nằm biệt lập phía ngoài cánh đồng. Vội phóng nhanh về phía đó, thầy đến cổng cũng là lúc con ma nữ đó vừa rời đi ít phút.

Nheo mắt nhìn về phía một ngôi mộ hoang phía bên kia ruộng vẫn còn đang quẩn quanh làn khói đen, thầy Cường chép miệng:

“ Vẫn miễn cưỡng chơi được.”

Nghe thấy tiếng trả lời ngoài kia, bà Hằng nhảy cẫng lên vì vui sướng.

“ Đúng là thầy Cường rồi. Chị Hoa, nhanh ra mở cửa cho thầy vào.”

Nói rồi không đợi bà Hoa kịp phản ứng lại, bà Hằng đã xồng xộc mở toang cánh cửa nhà chạy nhanh ra mở cổng.

Bà Hoa lúc này tất tả chạy theo. Chạy đến cửa, đập vào mắt bà là con mực đang nằm im bất động ở góc sân:

“ Ối.. Mực… mày làm sao thế này… Mực ơiiii..”

Bà khóc nghẹn, vội chạy đến ôm chặt lấy nó. Nuôi nó từ khi nó còn bé xíu đến nay đã 7 năm, bà coi con Mực như người thân trong nhà. Nhìn thấy nó toàn thân toàn vết thương sâu, hơi thờ yếu ớt khiến bà không khỏi đau lòng. Vừa lúc thầy Cường đang dong xe vào sân nhìn thấy. Trên người con Mực chi chít vết cào còn vương đầy tà khí, máu bết lại trên lông nó thành từng mảng lớn, có những chỗ vết thương quá sâu vẫn còn đang rỉ máu. Vội chống xe, thầy Cường lôi ra một gói nhỏ đưa cho bà Hằng, dặn bà pha với nước sôi để nguội đem cho con mực uống.

Sau khi đưa bà Hoa bón cho con Mực uống xong, những vết cào sâu dần không còn rỉ máu nữa. Đôi mắt chưa bị hỏng của nó động đậy, chiếc mũi hích nhẹ lên bàn tay bà Hoa đầy yêu thương.

“ Nó còn sống… huhuhu… nó còn sống thầy Cường ơi, bà Hằng ơi..”

Thấy con mực động đậy, bà Hoa mừng đến phát khóc. Lập tức thầy Cường gọi cho ai đó, một lúc sau một thanh niên chạy xe qua, đằng sau kéo theo một chiếc xe lôi nhỏ. Trải một lớp chăn dày lên xe lôi, mọi người hò nhau khênh con Mực lên xe. Cậu thang niên kia gật đầu với thầy Cường một cái rồi chạy thẳng lên phòng khám thú ý trên huyện.

Sau khi giải quyết xong chuyện con Mực, bà Hoa vội mời thầy Cường vào nhà. Nhâm nhi chén trà nghe bà Hằng khua tay múa chân kể lại chuyện đêm qua, chính thầy Cưỡng cũng phải giật mình. Ngẩng nhìn lên ban thờ thấy trong bát hương của bố mẹ bé Thảo, thầy hiểu đêm qua không chỉ con Mực, mà bố mẹ con bé cũng hi sinh rất nhiều mới có thể bảo vệ được nó.