Chương 3 - Nữ Quỷ Cướp Con
PHẦN 3
Tác giả: Khúc Cá Bống.
Từ đâu con chó mực phóng đến vừa sủa nhặng lên vừa vồ thẳng vào người đàn bà. Ngay lập trức bà ta ré lên quái dị, khuôn mặt bắt đầu biến đổi. Tóc xoã bung ra bay phần phật dù trời không có gió. Nước da không còn hồng hào mà trở nên trắng bệch. Chiếc mồm đỏ lòm cùng chiếc lưỡi thò ra hướng về phía con mực mà quật tới. Mười móng tay dài bật ra túm chặt lấy áo của Thảo. Thảo lúc này mới tỉnh táo lại, trước mắt nó chính là con nữ quỷ tối qua.
“ NỘI ƠI… HUHUHU…”
Nghe Tiếng Thảo khóc thét lên, Bà Hoa đang băm rau lợn phía sau nhà vội vàng quăng con dao chạy vội ra. Không biết từ lúc nào Thảo đã bị đưa ra đến sát chiếc ao tù phía ngoài cổng. Đứng cạnh nó là con mực đang lồng lộn lên sủa vào khoảng không phía trước.
Thấy cháu gái giữa trưa nắng lại chạy ra tận mép ao trước cổng, bà Hoa hốt hoảng vội chạy lại ôm cháu.
“ Thảo ơi là Thảo, trưa nắng nôi thế này, lại đang ốm chạy ra đây làm gì.”
Thảo ngơ ngác nhìn bà. Con quỷ kia mới nãy còn đang túm chặt áo nó giờ đã biến đâu mất. Thấy bà nội, nó oà khóc to, nghẹn ngào:
“ Bà ơi.. có cái cô nào nhìn đáng sợ lắm. Cô cứ tự xưng là mẹ rồi đòi dắt con đi.”
Nghe cháu gái nói mà bà Hoa sởn cả da gà. Phía bên cạnh con mực vẫn sủa không ngừng. Bà nghe người ta nói rằng chó, đặc biệt là chó mực rất nhạy cảm với ma quỷ. Chẳng lẽ nào…
Đúng lúc này bà Hằng nhà ở cuối xóm đi làm đồng về ngang qua, thấy hai bà cháu đang ôm nhau khóc thì tạt lại hỏi thăm. Nói qua về bà Hằng thì bà này đồng bóng, thầy bà nhất nhì làng . Không có ông thầy cúng, thầy bói nào trong cái vùng này mà bà không biết. Tuy tính có chút kì quặc, mê tín nhưng được cái bà là người tốt tính, nhiệt tình giúp đỡ người khác. Chẳng thế mà giữa trưa nắng nôi đói meo cả bụng thế này, thấy bà cháu bà Hoa gặp chuyện bà Hằng lập tức tạt đến xem có gì giúp đỡ được không.
Thấy bà Hằng dừng lại hỏi, bà Hoa vội kể lại những chuyện xảy ra gần đây với con bé Thảo. Kể đến đoạn vừa nãy Thảo đứng ngay bờ ao chỉ chực té xuống, bên cạnh là con mực đang sủa inh ỏi mà bà không khỏi rùng mình . Nghe bà Hoa kể, bà Hằng ngay lập tức hiểu ra, vỗ đùi thảng thốt kêu to:
“ Ối dồi ôi, con bé nhà chị là bị ma quỷ kéo đi rồi. May cho con bé là chị ra kịp, chứ chậm thêm tí nữa là bị nó kéo xuống ao dìm chết như chơi.”
Nghe bà Hằng nói, bà Hoa càng thêm hoang mang. Bà chảy nước mắt nhìn đứa cháu gái nhỏ lúc này lại bắt đầu mê man trong lòng mình. Hướng về phía bà Hằng, bà Hoa khẩn khoản:
“ Vậy giờ tôi phải làm sao? Chứ con bé mà có mệnh hệ gì thì chắc tôi không sống nổi cô ơi.”
“ Chị cứ bình tĩnh, em biết thầy Cường làng bên cao tay lắm. Việc cấp bách bây giờ là phải thỉnh được thầy qua đây xem xét con bé thế nào. Chị cứ ở nhà để ý cháu nó, để em đi cho.”
Nói rồi chẳng đợi bà Hoa trả lời, bà Hằng vội leo lên con xe đạp cào cào rồi cong mông đạp về phía làng bên cạnh. Tính bà Hằng là thế, luôn hết lòng giúp đỡ mọi người chẳng quản mệt nhọc. Bà Hoa nhìn theo hướng bà Hằng với ánh mắt cảm kích rồi lại lo lắng nhìn bé Thảo đang được bà ôm trong lòng, nước mắt rưng rưng:
“ Cố lên Thảo ơi, bà chỉ có mỗi mình con thôi.”
Con mực lúc này cũng đã dần bình tĩnh lại, nó ngoe nguẩy đi vào trong sân rồi nằm phục luôn xuống hiên nhà, mắt lim dim. Bà Hoa ôm cháu vào nhà, bây giờ bà chỉ còn biết hi vọng bà Hằng có thể nhờ được thầy đến giúp đỡ mà thôi. Trước những việc kì quái xảy ra, cuối cùng bà cũng biết ma quỷ đáng sợ đến thế nào.
Lúc này bà Hằng đang đạp nhanh về phía làng bên. Mặc dù làm quần quật từ sáng đến giờ, cơm cũng chưa được ăn nhưng nhận thấy tình hình bé Thảo có vẻ nghiêm trọng nên bà đành tặc lưỡi:
“ Mạng người quan trọng, thôi kệ… cơm nước gì tầm này.”
Không biết có phải do bà đói quá hay không mà cảm giác đạp xe có vẻ nặng hơn thường ngày. Nó giống như đang phải đèo thêm một người nữa vậy. Không những thế, thỉnh thoảng bà Hằng lại cảm giác như có ai đó đang hà hơi lạnh vào cổ, khiến bà không khỏi rùng mình ớn lạnh.
“ Chẳng lẽ nó theo mình…”
Bà Hằng không dám nghĩ thêm, tự an ủi bản thân giờ vẫn đang là ban ngày, hơn nữa trước đó đi đâu, xem thầy nào cũng nói bà cao số, khó bị ma quỷ bám theo. Nuốt bước bọt, bà lại gồng hết sức đạp xe nhanh hơn, chỉ mong có thể nhanh chóng đến được nhà thầy Cường.
Quãng đường đáng lẽ ra chỉ đi tầm 15p mà bà Hằng phải vất vả đạp 30p chưa đến nơi. Nhìn thấy cây đa phía trước , bà Hằng thở phào. Ngay sau cây đa đó là đến nhà thầy Cường rồi.
Tạch…
Bỗng bánh xe của bà như bị thứ gì đó mắc vào khiến bà khựng lại, xém chút nữa là ngã bổ càng ra đường. Cúi xuống ngó bánh trước, bánh sau mà chẳng thấy có gì. Toan nhảy lên xe đạp tiếp thì bà chợt rú lên, cả xe cả người đổ lăn quay xuống đất:
“ Ối mẹ ơi… ma nữ đu cây đa.. “
Không biết từ lúc nào xuất hiện một con nữ quỷ đang đu ngược trên cành cây đa. Chân nó quặp chặt lấy cành cây, đầu chúi xuống là là ngay phía trước mặt bà. Đôi mắt đỏ long lên sòng sọc nhìn bà đầy giận giữ. Thấy bà Hằng ngã ngửa ra sau, nữ quỷ cười lên khanh khách. Nó chỉ bộ móng dài ngoằng, đen xì vào mặt bà Hằng mà rít lên từng tiếng the thé:
“ Mày… dám… phá… chuyện… của… tao, tao… lôi.. cả… nhà… mày… theo. TAO… GIẾT… CẢ…NHÀ… MÀY…”
Khắp không gian xung quanh bà Hằng ngập tràn tiếng cười điên cuồng của nữ quỷ, xen vào đó là tiếng khóc ai oán, não nề. Tiếng khóc cười quái dị đó phải mất một lúc lâu mới nhỏ dần rồi biến mất. Đầu bà Hằng ù vang, lời đe doạ của con nữ quỷ cứ luẩn quẩn trong đầu bà, lặp đi lặp lại: “ tao giết cả nhà mày… tao giết cả nhà mày…”
Thẫn thờ ngồi bệt trên đất, xe cũng chẳng buồn dựng lên, bà Hằng rơi vào do dự. Có thể xuất hiện doạ bà giữa thanh thiên bạch nhật thế này, chắc chắn nó không phải loại ma cỏ tầm thường. Nó đã đưa ra cảnh cáo rõ ràng hư thế, nếu bà còn cố tình dính vào thì không chỉ bà mà cả gia đình bà đều sẽ phải liên luỵ. NHìn ngôi nhà nhỏ của thầy Cường ngay phía trước, bà không biết có nên tiếp tục đến nữa hay không.
Tác giả: Khúc Cá Bống.
Từ đâu con chó mực phóng đến vừa sủa nhặng lên vừa vồ thẳng vào người đàn bà. Ngay lập trức bà ta ré lên quái dị, khuôn mặt bắt đầu biến đổi. Tóc xoã bung ra bay phần phật dù trời không có gió. Nước da không còn hồng hào mà trở nên trắng bệch. Chiếc mồm đỏ lòm cùng chiếc lưỡi thò ra hướng về phía con mực mà quật tới. Mười móng tay dài bật ra túm chặt lấy áo của Thảo. Thảo lúc này mới tỉnh táo lại, trước mắt nó chính là con nữ quỷ tối qua.
“ NỘI ƠI… HUHUHU…”
Nghe Tiếng Thảo khóc thét lên, Bà Hoa đang băm rau lợn phía sau nhà vội vàng quăng con dao chạy vội ra. Không biết từ lúc nào Thảo đã bị đưa ra đến sát chiếc ao tù phía ngoài cổng. Đứng cạnh nó là con mực đang lồng lộn lên sủa vào khoảng không phía trước.
Thấy cháu gái giữa trưa nắng lại chạy ra tận mép ao trước cổng, bà Hoa hốt hoảng vội chạy lại ôm cháu.
“ Thảo ơi là Thảo, trưa nắng nôi thế này, lại đang ốm chạy ra đây làm gì.”
Thảo ngơ ngác nhìn bà. Con quỷ kia mới nãy còn đang túm chặt áo nó giờ đã biến đâu mất. Thấy bà nội, nó oà khóc to, nghẹn ngào:
“ Bà ơi.. có cái cô nào nhìn đáng sợ lắm. Cô cứ tự xưng là mẹ rồi đòi dắt con đi.”
Nghe cháu gái nói mà bà Hoa sởn cả da gà. Phía bên cạnh con mực vẫn sủa không ngừng. Bà nghe người ta nói rằng chó, đặc biệt là chó mực rất nhạy cảm với ma quỷ. Chẳng lẽ nào…
Đúng lúc này bà Hằng nhà ở cuối xóm đi làm đồng về ngang qua, thấy hai bà cháu đang ôm nhau khóc thì tạt lại hỏi thăm. Nói qua về bà Hằng thì bà này đồng bóng, thầy bà nhất nhì làng . Không có ông thầy cúng, thầy bói nào trong cái vùng này mà bà không biết. Tuy tính có chút kì quặc, mê tín nhưng được cái bà là người tốt tính, nhiệt tình giúp đỡ người khác. Chẳng thế mà giữa trưa nắng nôi đói meo cả bụng thế này, thấy bà cháu bà Hoa gặp chuyện bà Hằng lập tức tạt đến xem có gì giúp đỡ được không.
Thấy bà Hằng dừng lại hỏi, bà Hoa vội kể lại những chuyện xảy ra gần đây với con bé Thảo. Kể đến đoạn vừa nãy Thảo đứng ngay bờ ao chỉ chực té xuống, bên cạnh là con mực đang sủa inh ỏi mà bà không khỏi rùng mình . Nghe bà Hoa kể, bà Hằng ngay lập tức hiểu ra, vỗ đùi thảng thốt kêu to:
“ Ối dồi ôi, con bé nhà chị là bị ma quỷ kéo đi rồi. May cho con bé là chị ra kịp, chứ chậm thêm tí nữa là bị nó kéo xuống ao dìm chết như chơi.”
Nghe bà Hằng nói, bà Hoa càng thêm hoang mang. Bà chảy nước mắt nhìn đứa cháu gái nhỏ lúc này lại bắt đầu mê man trong lòng mình. Hướng về phía bà Hằng, bà Hoa khẩn khoản:
“ Vậy giờ tôi phải làm sao? Chứ con bé mà có mệnh hệ gì thì chắc tôi không sống nổi cô ơi.”
“ Chị cứ bình tĩnh, em biết thầy Cường làng bên cao tay lắm. Việc cấp bách bây giờ là phải thỉnh được thầy qua đây xem xét con bé thế nào. Chị cứ ở nhà để ý cháu nó, để em đi cho.”
Nói rồi chẳng đợi bà Hoa trả lời, bà Hằng vội leo lên con xe đạp cào cào rồi cong mông đạp về phía làng bên cạnh. Tính bà Hằng là thế, luôn hết lòng giúp đỡ mọi người chẳng quản mệt nhọc. Bà Hoa nhìn theo hướng bà Hằng với ánh mắt cảm kích rồi lại lo lắng nhìn bé Thảo đang được bà ôm trong lòng, nước mắt rưng rưng:
“ Cố lên Thảo ơi, bà chỉ có mỗi mình con thôi.”
Con mực lúc này cũng đã dần bình tĩnh lại, nó ngoe nguẩy đi vào trong sân rồi nằm phục luôn xuống hiên nhà, mắt lim dim. Bà Hoa ôm cháu vào nhà, bây giờ bà chỉ còn biết hi vọng bà Hằng có thể nhờ được thầy đến giúp đỡ mà thôi. Trước những việc kì quái xảy ra, cuối cùng bà cũng biết ma quỷ đáng sợ đến thế nào.
Lúc này bà Hằng đang đạp nhanh về phía làng bên. Mặc dù làm quần quật từ sáng đến giờ, cơm cũng chưa được ăn nhưng nhận thấy tình hình bé Thảo có vẻ nghiêm trọng nên bà đành tặc lưỡi:
“ Mạng người quan trọng, thôi kệ… cơm nước gì tầm này.”
Không biết có phải do bà đói quá hay không mà cảm giác đạp xe có vẻ nặng hơn thường ngày. Nó giống như đang phải đèo thêm một người nữa vậy. Không những thế, thỉnh thoảng bà Hằng lại cảm giác như có ai đó đang hà hơi lạnh vào cổ, khiến bà không khỏi rùng mình ớn lạnh.
“ Chẳng lẽ nó theo mình…”
Bà Hằng không dám nghĩ thêm, tự an ủi bản thân giờ vẫn đang là ban ngày, hơn nữa trước đó đi đâu, xem thầy nào cũng nói bà cao số, khó bị ma quỷ bám theo. Nuốt bước bọt, bà lại gồng hết sức đạp xe nhanh hơn, chỉ mong có thể nhanh chóng đến được nhà thầy Cường.
Quãng đường đáng lẽ ra chỉ đi tầm 15p mà bà Hằng phải vất vả đạp 30p chưa đến nơi. Nhìn thấy cây đa phía trước , bà Hằng thở phào. Ngay sau cây đa đó là đến nhà thầy Cường rồi.
Tạch…
Bỗng bánh xe của bà như bị thứ gì đó mắc vào khiến bà khựng lại, xém chút nữa là ngã bổ càng ra đường. Cúi xuống ngó bánh trước, bánh sau mà chẳng thấy có gì. Toan nhảy lên xe đạp tiếp thì bà chợt rú lên, cả xe cả người đổ lăn quay xuống đất:
“ Ối mẹ ơi… ma nữ đu cây đa.. “
Không biết từ lúc nào xuất hiện một con nữ quỷ đang đu ngược trên cành cây đa. Chân nó quặp chặt lấy cành cây, đầu chúi xuống là là ngay phía trước mặt bà. Đôi mắt đỏ long lên sòng sọc nhìn bà đầy giận giữ. Thấy bà Hằng ngã ngửa ra sau, nữ quỷ cười lên khanh khách. Nó chỉ bộ móng dài ngoằng, đen xì vào mặt bà Hằng mà rít lên từng tiếng the thé:
“ Mày… dám… phá… chuyện… của… tao, tao… lôi.. cả… nhà… mày… theo. TAO… GIẾT… CẢ…NHÀ… MÀY…”
Khắp không gian xung quanh bà Hằng ngập tràn tiếng cười điên cuồng của nữ quỷ, xen vào đó là tiếng khóc ai oán, não nề. Tiếng khóc cười quái dị đó phải mất một lúc lâu mới nhỏ dần rồi biến mất. Đầu bà Hằng ù vang, lời đe doạ của con nữ quỷ cứ luẩn quẩn trong đầu bà, lặp đi lặp lại: “ tao giết cả nhà mày… tao giết cả nhà mày…”
Thẫn thờ ngồi bệt trên đất, xe cũng chẳng buồn dựng lên, bà Hằng rơi vào do dự. Có thể xuất hiện doạ bà giữa thanh thiên bạch nhật thế này, chắc chắn nó không phải loại ma cỏ tầm thường. Nó đã đưa ra cảnh cáo rõ ràng hư thế, nếu bà còn cố tình dính vào thì không chỉ bà mà cả gia đình bà đều sẽ phải liên luỵ. NHìn ngôi nhà nhỏ của thầy Cường ngay phía trước, bà không biết có nên tiếp tục đến nữa hay không.