Chương 4 - Nữ Quỷ Cướp Con

PHẦN 4.

Tác giả: Khúc Cá Bống.

Nhưng nếu cứ vậy mà bỏ mặc con bé thì bà Hằng không biết phải ăn nói với bà nội nó thế nào. Nghĩ đến cô bé xinh xắn lại lễ phép, bà không nỡ biết nó gặp nạn mà không cứu. Nếu như bé Thảo gặp chuyện thật thì có lẽ cả đời này của bà sẽ sống trong hối hận và dằn vặt, không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt hàng xóm, không dám đối diện với chính lương tâm mình.

Nghĩ đến đây, bà Hằng đã có sự lựa chọn của bản thân. Đứng phắt dậy dựng lại chiếc xe đạp, phủi quần áo vài cái rồi bà lại leo lên xe hướng về phía nhà thầy Cường mà đạp đến:

“ Thầy Cường chắc chắn sẽ có cách giúp. Đã hứa giúp là phải giúp đến cùng.”

Bà nói bằng giọng quyết tâm, tuy rất sợ nhưng bà vẫn quyết giúp Thảo vượt qua kiếp nạn này.

Vừa đến nơi đã thấy thầy Cường đứng ngay cổng. Nhìn thầy trông khá trẻ, chỉ chừng ba mấy 40 tuổi mà thôi. Gương mặt sáng sủa, có khí chất. Dáng ngươi dong dỏng cao, quần áo trông có phần thô sơ, giản dị. Thấy bà Hằng thầy vội nói nhanh:

“ Vào đi bác, tôi đợi bác ở đây nãy giờ rồi. Nhanh tôi còn đi có việc gấp.”

Bà Hằng ngơ ngác, thầy đợi sẵn bà ở cổng nhưng lại đi có việc gấp? Vội cua lẹ con xe cào cào vào cổng, bà nói nhanh:

“ Thầy ơi, gấp lắm rồi. Con bé Thảo cháu bà Hoa ở làng bên suýt bị ma đưa ra ao dìm chết. Thầy xem xét hộ nhà bà ấy thế nào chứ nhìn nó tội lắm thầy ơi.”

Thầy Cường nghe bà Hằng nói một tràng thì gật đầu:

“ Sáng nay tôi cũng tính ra một quẻ là tầm 1h sẽ có người đến tìm tôi. Mà thế nào đến 1h rưỡi chị mới qua. Mà tôi bảo này, tối nay tôi có việc quan trọng phải làm, không qua…”

Bà Hằng nghe đến đây thì xám cả mặt mày, vội la lớn ngắt ngang lời thầy Cường đang nói:

“ Ối thầy ơi, nay thầy mà không cứu luôn thì không chỉ bé Thảo mà cả nhà con đều chết hết thầy ơi. Vừa nãy lúc con đi ngang qua cây đa vào nhà thầy thì bị con quỷ đó chặn xe lại. Nó nói con mà lo vào chuyện này là nó giết cả nhà con thầy ơi. Thầy đi rồi con biết làm sao?”

Vừa mếu máo, bà Hằng ngồi phịch xuống đất ôm đầu. Nghe bà Hằng nói vậy, nét mặt thầy Cường trở nên nghiêm trọng:

“ Nó chặn chị ở cây đa không cho vào nhà tôi? Bảo sao chị qua trễ nửa tiếng so với giờ tôi tính được. Con này không phải hạng xoàng đâu. Mà… đi từ nhà bà Hoa qua đây chị đã tạt về nhà chút nào chưa?”
Bà Hằng lắc đầu: “ Lo cho con bé nên con đi tuột qua đây, nào có qua nhà được tí nào đâu, cơm còn chưa được ăn đây này…”

Vừa nói bà vừa ôm cái bụng đang sôi lên ùng ục của mình. Thầy Cường nghe bà Hằng nói vậy thì cơ mặt có chút giãn ra, thở phào:

“ May… vẫn còn may. Bây giờ nhá… tôi đưa chị một lá bùa và một túi tro hương. Chị đi từ đây về thẳng nhà bà Hoa cho tôi. Tối nay chị ở luôn đấy mai rồi về. Chị cao số, nói không chừng ở đó còn có thể giúp ích cho con bé Thảo. Nhớ lúc đi đường tâm phải tịnh, không được suy nghĩ gì về người nhà cũng như là đường về nhà chị, biết chưa?”

Nói rồi thầy Cường chạy vào nhà cầm ra một tấm bùa vàng cùng một túi vải màu đỏ, dặn tiếp:

“ Nghe kĩ tôi dặn này. Đúng 6h tối, rải tro hương tôi đưa vòng quanh nhà. Cửa nẻo phải chốt chặt lại, dán lá bùa này vào cửa chính. Ban đêm dù nghe thấy bất cứ tiếng gì bên ngoài đều không được bước ra. Phải liên tục thắp hương khẩn cầu gia tiên, cây nọ hết phải nối tiếp cây khác. Biết chưa?

Mai là mười rằm tháng cô hồn, lúc đó là lúc nó mạnh nhất. Chắc chắn nó sẽ tìm cách bắt bằng được con bé Thảo trong ngày mai. Chỉ cần chị không để nó biết được người thân, địa chỉ nhà chị thì nó cũng không có thời gian đi tìm hiểu đâu. Nay tôi thật sự có việc rất quan trọng liên quan đến mạng người, không thể không đi. Cố trụ qua đêm nay, sáng mai tôi qua sớm.”

Nói rồi nhìn bà Hằng đang ôm bụng nhăn nhó, thầy thở dài:

“ Kìa, vào bếp lấy mấy bắp ngô tôi mới luộc trưa nãy xong mà ăn tạm rồi về đi. Cứ yên tâm số chị không chết được đâu mà sợ. Nhanh tôi còn khoá cổng, muộn lắm rồi.”

Bà Hằng nghe thấy vậy thì mắt sáng lên, lật đật chạy vào mở nồi ngô luộc dưới bếp của nhà thầy Cường, thấy còn gần chục bắp thì bà bỏ vào bọc bằng hết. Dẫu sao thầy cũng chưa có vợ con gì, tối thầy lại không có nhà thì có ai ăn nữa đâu mà.

Thấy bà kệ nệ bưng bọc ngô luộc ra mà thầy Cường phải trợn mắt há mồm. Nói là để cho mấy bắp ăn đỡ đói mà bà đòi lấy sạch, lấy hết. Thở dài bất lực, thầy Cường xua bà Hằng ra cổng:

“ Cái bà nàg tham lam quá thể. Thôi về nhanh lên đi, đúng là…”

Bà Hằng cười hề hề rồi leo tót lên con xe cào cào phóng vèo qua cổng. Tính bà là thế, vô âu vô lo. Thầy đã nói gia đình bà sẽ không bị tìm đến là bà yên tâm rồi.

Nhìn theo bóng lưng bà Hằng rời đi, thầy Cường cũng phải bật cười. Bà Hằng bị quấn vào chuyện này có lẽ cũng là trời thương cho bé Thảo. Mệnh bà Hằng trâu bò, có lẽ đêm nay bà sẽ giúp được không ít chuyện đây.

“ Thôi thì đi lo công chuyện trước mắt đã… có gì mai rồi tính sau vậy.”

Có lẽ nhờ lá bùa mà thầy Cường đưa cho, quãng đường trở về của bà Hằng không bị con nữ ngăn cản. Vừa đi vừa gặm bắp ngô luộc nhà thầy Cường, trong đầu bà Hằng ngổn ngang suy nghĩ. Nói bà vô âu vô lo cũng không hẳn. Chẳng qua là bà không nỡ thấy người gặp nạn mà không cứu. Hơn nữa thầy Cường đã nói không sao thì bà tin chắc là như vậy.

Bà Hoa lúc này đang sốt ruột ở nhà ngóng chờ bà Hằng đưa thầy qua. Con bé Thảo lại bắt đầu mê man bà gọi thế nào cũng không tỉnh.

Thấy thấp thoáng bóng dáng bà Hằng phía xa. Bà Hoa chạy vội ra cổng, dép cũng chẳng kịp xỏ. Thấy chỉ có mình bà Hằng qua, bà vội hỏi:

“ Sao rồi cô Hằng? Có mời được thầy không cô? Con bé từ lúc ấy đến giờ cứ lịm đi, tôi sợ…”

Bà Hằng dựng xe trong sân, xa xả nói:

“ Em qua gặp được thầy rồi, thầy nói sáng mai thầy qua sớm chứ…”

Chưa kịp để bà Hằng nói hết câu, bà Hoa nghe nói nay thầy không qua được khiến bà suy sụp tinh thần. Thẫn thờ ngồi sụp xuống đất, bà xót xa:

“ Vậy tôi phải làm sao hả cô? Nó cứ như vậy tôi sợ…”
Vừa nói bà vừa khóc, nhìn thấy Thảo nằm im trên giường không còn hoạt bát, nô đùa, cười nói như mọi ngày, bà đau lắm.

“Thà người bị là tôi, chứ nó mới chỉ có 7 tuổi, nó có tội tình gì đâu hả trời…”