Chương 63 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan

Mùa Xuân năm nay chẳng rộn ràng như mọi năm bởi ảnh hưởng của dịch bệnh Covid-19.

Chị em chúng tôi cùng ba mẹ chỉ quanh quẩn trong nhà chứ không dám đi đâu xa. Hết Tết thì hai chị cùng bé Ly lại lên Sài Gòn tiếp tục công việc.

Lý ra, theo lịch trình cũ thì cái Tết này Trung sẽ có mặt, cùng gia đình đón năm mới nhưng vì chẳng thể mua được vé máy bay nên nó vẫn mắc kẹt bên Nhật từ tận mùa hè tới giờ.

Cứ cách mấy ngày, mẹ bảo tôi gọi cho Trung để xem tình hình bên ấy thế nào, mỗi lần nghe thời sự công bố ca nhiễm từng ngày, ba mẹ lại sốt ruột khôn nguôi.

Mặc dù Trung đã gởi đơn đến Đại sứ quán để xin sắp xếp theo các chuyến bay giải cứu nhưng vì phải ưu tiên cho phụ nữ mang thai, người già yếu bệnh tật nên những thanh niên như nó đành ngồi chờ. Dự tính ban đầu đi ba năm nhưng cuối cùng lại kéo dài gần bốn năm.

- Tội nghiệp Trung, chắc nó nhớ nhà lắm. Sao nó không kiếm mấy chuyến bay ngoài mà về? – Mẹ thở dài, đôi mắt đục nhìn vào khoảng tối, mơ hồ hỏi tôi.

- Nó cũng có đăng ký giữ chỗ tùm lum á mẹ, nhưng tới phút cuối thì vuột, đành chờ thôi. Mong là tới tháng tư, tình hình khả quan hơn, nhà nước tăng cường các chuyến giải cứu thì mới có cơ hội. – Tôi đặt tay lên vai mẹ, an ủi.

- Thì phải chờ thôi chứ biết làm sao. – Mẹ buồn rầu đáp.

Trong thâm tâm, tôi vẫn hy vọng Trung sẽ may mắn trúng chuyến bay của Đại sứ quán bởi mấy chuyến tư nhân bên ngoài tôi chẳng mấy yên tâm.

Cũng may cho nó, các chuyến đặt cọc trước nhưng không bay được họ đều trả lại tiền, không trúng mấy chỗ lừa đảo như báo đưa tin.

Chúng tôi cứ thế chờ đợi cho đến một buổi sáng, tôi mở email lên thì thấy thư của Đại sứ quán gởi, chúc mừng Trung đã được lựa chọn tham gia hai chuyến bay cách ly tập trung về Việt Nam. Vì Trung lấy email của tôi đăng ký nên thư mới gởi về đây.

Tôi mừng quá, chạy loạn lên báo tin vui cho ba mẹ, cho chị Vui, chị Vân rồi vội vàng gọi sang báo với Trung và chuyển tiếp email qua cho nó chuẩn bị liên hệ mua vé máy bay.

Qua hết mấy ngày, chuyến bay cất cánh đưa Trung rời xứ sở hoa anh đào trở lại quê hương. Tối hôm nó bay, cả nhà đều không ai ngủ được, mãi tới mười giờ đêm, khi biết nó đã hạ cánh và di chuyển về khu cách ly tập trung tại Đà Nẵng thì mọi người mới thở phào.

Hết mười mấy ngày cách ly, Trung đáp chuyến bay về Sài Gòn rồi đón taxi về nhà. Gần bốn năm xa xứ tha hương, trông nó chững chạc hơn nhiều. Ba tôi bật khóc ôm lấy thằng con trai, còn mẹ cố kiềm xúc động, chỉ hỏi han sức khỏe.

- Cuối cùng cũng về nhà rồi. – Tôi cười như mếu nhìn Trung.

- Về rồi. – Nó đáp gọn.

Tối đó, tôi thấy lòng vui vẻ nên lướt lên mạng buôn chuyện cùng chị Thùy. Tôi và chị có điểm chung là yêu viết lách nên lòng vòng một hồi cũng quay về chủ đề này. Chị gởi cho tôi link cuộc thi viết tiểu thuyết và bảo tôi tham gia.

- Em rớt mấy lần rồi, chắc khó được lắm chị. – Tôi ái ngại trả lời qua điện thoại.

- Chị tin em sẽ làm được, thua keo này bày keo khác, mình rút kinh nghiệm từ những lần trước và tập trung vào lần này em ạ.

- Vậy để em thử thêm lần nữa, bao giờ chị thấy em đăng truyện lên diễn đàn là chị biết em rớt rồi nha.

- Ừ. Cố lên. Viết bài thi thì có chiều sâu nhé, không giống ngôn tình bay bổng đâu. – Chị vui vẻ dặn dò.

- Dạ, em biết ạ. Chị, cám ơn chị đã tin em.

Kết thúc cuộc gọi, tôi bắt đầu tập trung hình dung xem sẽ viết những gì. Thế rồi, tôi tự hỏi sao không thử viết về chính cuộc đời mình, trước đây, tôi đã từng nghĩ vậy còn gì.

Nếu chỉ nghĩ mà không hành động thì mãi mãi thất bại, ít nhất là thất bại với chính bản thân. Vậy là, tôi bắt tay vào viết.

Tất cả dòng chữ dài lần theo trang giấy tái hiện lại quãng đời từ hồi còn bé đến khi lớn lên và dần dà trưởng thành của tôi cũng như của cả mấy chị em.

Cứ cách mấy ngày, chị Thùy lại nhắn tin hỏi chừng xem tôi viết tới đâu rồi và động viên khích lệ liên tục. Có lẽ, chị sẽ không biết những lời ấy đối với tôi mà nói, vô cùng giá trị.

Một buổi chiều nhạt nắng, tôi đang làm nhân bánh thì điện thoại báo tin nhắn Facebook tới, thấy tên người lạ, tôi vội mở lên xem.

Chị gái ấy tự xưng là biên tập viên một nền tảng đọc tiểu thuyết đa ngôn ngữ và ngỏ ý muốn tôi hợp tác viết cho nền tảng.

Chị cũng gởi các chính sách nhuận bút cho tôi xem và xin lỗi về sự đường đột này vì đây là cách duy nhất chị có thể liên lạc được với các tác giả khi thấy thông tin trên diễn đàn tôi đã đăng tải truyện.