Chương 62 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan
Tôi đem chuyện mình đã dự thi kể cho chị nghe, có ngờ đâu, ba mẹ con chị cũng đang tham gia cuộc thi này. Thế là, chị em cùng nhau chờ đợi kết quả.
Trải qua hết mấy tháng, khi danh sách vòng sơ khảo công bố, cả chị cùng hai con gái của chị và tôi đều có tên.
Ngày nhận email thông báo, tôi xúc động muốn rớt nước mắt, ít ra, đây là dấu ấn đầu tiên của tôi trên bước đường chinh phục ước mơ trở thành một cây viết chuyên nghiệp.
Vì kết quả vòng chung khảo hãy còn xa nên tôi tiếp tục tìm kiếm các cuộc thi mới để tham gia, chị Thùy bảo cứ có khả năng là thi hết, quy mô lớn, quy mô nhỏ gì cũng được.
Mò mẫm một hồi, tôi phát hiện cuộc thi viết ngoại truyện cho truyện cổ tích nên mau mắn bắt tay vào luôn.
Đến tháng sau, hai bên đồng loạt công bố kết quả, tôi rớt cả hai. Buồn lòng, tôi nhắn tin cho chị Thùy, chị dịu dàng an ủi rồi cho tôi địa chỉ email của biên tập viên một trang web, bảo tôi viết truyện ngắn tầm một, hai ngàn chữ gởi họ xem sao.
Tôi nghe chị động viên nên cũng gắng viết và gởi, kết quả sau hai ngày, liền nhận được email từ chối vì chưa phù hợp.
Đến lúc này, tôi đã nản lòng thật sự, đành chấp nhận việc bản thân chỉ có thể viết cho vui và thỏa đam mê thôi chứ chẳng thể nào mơ ước cao hơn được nữa. Tôi tập trung vào công việc bán đồ ăn sáng hiện tại và rỉ rả hoàn thành bộ tiểu thuyết thứ hai.
Quanh qua quẩn lại đã hết mấy tháng kể từ ngày tôi rời phố về quê. Bản thân tôi cảm thấy hài lòng với mọi thứ hiện tại, công việc và cả tình cảm gia đình. Lúc này, tôi mới thấy cuộc sống có màu hồng và ý nghĩa lắm.
Đêm nay, trời chẳng gợn mây, trăng cũng rất sáng. Tôi ngồi ngoài sân cùng bé Lan và ngửa cổ nhìn lên cao. Tôi kể cho nó nghe những chuyện tôi đã trải qua lúc ở Sài Gòn và cả Bà Rịa nữa, xong lấy đó làm lời động viên nó hãy cố gắng học tập dù biết áp lực học hành của học sinh thời nay nặng hơn xưa rất nhiều.
- Không có kiến thức bài bản, đụng chuyện mới tìm tòi học hỏi thì rất mệt, còn chẳng tự tin vào bản thân nữa. Như chị nè, nếu có bằng cấp thì nghỉ ở chỗ chị Ngọc, chị đã xin sang chỗ khác làm rồi. Người ta không phải người nhà, không biết mình là ai, có làm được hay không nhưng cái đầu tiên đưa ra là bằng đại học hay ít nhất cũng trung cấp. – Tôi thở dài, cất tiếng.
Bé Lan không đáp lời, chỉ im lặng lắng nghe và gật đầu khe khẽ. Có lẽ bây giờ, nó cũng chưa định hướng được ngành nghề sẽ theo đuổi cũng như ước mơ đâu. Chỉ là học để đạt kết quả tốt và được lên lớp mà thôi.
Có những người, đi gần hết một đời còn chưa định hình nổi bản thân họ mong ước điều gì nữa kìa.
- Hai đứa ngồi ngoài đó sương lạnh bệnh làm sao? Vô nhà đi.
Nghe tiếng mẹ gọi vọng ra, tôi và bé Lan nhanh chân chạy vào. Mẹ tôi với chị Vui thật giống tính nhau, cứ lo lắng nọ kia.
Tôi vác đầu ngồi ngoài trời cũng chẳng phải lần một lần hai, có thấy bệnh gì đâu, chỉ khi chuyển mùa thì tôi mới cảm sơ sơ thôi.
Đi xuống nhà bếp, thấy mẹ đang ngồi khâu lại mấy chiếc cúc áo cho ba, tôi sà xuống, nói chuyện bâng quơ. Hai mẹ con cùng ôn lại kỷ niệm hồi còn ở Gia Lai, đúng là vui nhiều nhưng buồn cũng thật nhiều.
- Mẹ, hồi đó con đi học, hay bị bạn bè ăn hiếp lắm. – Tôi cười nói.
- Sao không nói mẹ biết để mẹ lên lớp mắng vốn?
- Con nghĩ mẹ bận bịu, có nói cũng vậy thôi, sợ mẹ lo thêm, thời gian đâu mà..
Nói đến đó, cổ họng tôi như mắc nghẹn, vết sẹo trong lòng thuở ấu thơ thật khó phai mờ. Nhiều lúc ngỡ đã quên nhưng khi nhắc lại thì không kiềm được tủi thân.
Dẫu biết đó chẳng là lỗi của ai cả, chỉ vì đời cuốn xô nên phải thế nhưng tôi vẫn hoài buồn mỗi lần nhớ tới.
- Ừ, hồi đó khổ, đầu tắt mặt tối. – Mẹ đáp.
- Có lần, con đi bộ tới trăng lên mà chưa về nhà. Mẹ, lúc đó, mẹ có biết là con chưa về không? – Tôi lại hỏi.
- Có chứ, nhưng mẹ không thể làm gì hơn ngoài đợi, ba con chạy xe chưa về, em út còn quá nhỏ, quán xá, heo gà các thứ, sao mà đi đón được.
Tôi mỉm cười, ôm lấy mẹ. Hóa ra, mẹ biết, không phải vì con cái nheo nhóc hay công việc bộn bề mà mẹ không để ý tới tôi, chỉ là trong hoàn cảnh đó, mẹ hoàn toàn bất lực.
Ngần ấy năm trôi qua, khi tôi đã bước tới ngưỡng nửa đời người, tôi mới có thể đem hết tâm tư hồi nhỏ kể cho mẹ nghe. Có lẽ vì cuộc sống bây giờ đã đỡ nặng nề hơn và mẹ đã có thời gian lắng nghe tôi hơn nên tôi mới nói.
- Vy, đó giờ, con có ước mơ gì không? Thợ cắt tóc, thợ may hay làm móng? Mẹ cho con đi học. – Mẹ vỗ về trên lưng tôi, sụt sùi.
- Con không thích mấy nghề đó, con thích viết lách hơn. – Tôi buông tay, nói rõ ràng từng chữ.
- Là sao? Con viết cái gì?
Thấy mẹ tỏ vẻ không hiểu, tôi đem chuyện mình đã viết được hai bộ tiểu thuyết có lượt đọc khá cao cũng như thi hai cuộc thi bị rớt và gởi bản thảo bị từ chối cho mẹ nghe.
Khác với tưởng tượng của tôi, mẹ không giống chị Vui, mẹ ra sức ra lời động viên tôi hãy cứ làm từ từ. Mẹ đúng là người phụ nữ tuyệt vời nhất, tôi giận bản thân mình sao không sớm nói cho mẹ biết.