Chương 64 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan
Trời không phụ lòng người, cuối cùng, tôi cũng chọn được nơi để gởi gắm những đứa con tinh thần sau này và có thể kiếm được tiền trang trải nhờ vào công việc mình yêu thích. Tôi báo tin mừng cho chị Thùy, chị cũng vui lây.
Những ngày tiếp đó là chờ đợi bên công ty duyệt tác phẩm mới để ký hợp đồng.
Qua hết một tuần, tôi nhận được file hợp đồng điện tử viết bằng tiếng Anh. Nhìn vào đó, tôi dò dò đọc chữ được chữ mất, chẳng hiểu đâu ra đâu.
- Trung ơi, đọc hợp đồng này giùm chị với, chị nhìn hoa cả mắt.
Tôi vừa nói vừa bưng luôn cái máy tính đến cho Trung coi. Từ ngày nó về đến nay, dịch bệnh càng lúc càng bùng phát nên mẹ vẫn chưa cho nó đi xin việc, bảo ráng ở nhà đợi tình hình ổn đã. Trong khoảng thời gian đó, nó cũng tập trung học thêm tiếng Nhật và dạy cho bé Lan nữa.
Chờ suốt một tiếng đồng hồ thì Trung cũng đọc xong bản hợp đồng dài cả hai mươi trang. Sau khi nghe nó tóm tắt các nội dung điều khoản chính, tôi ký tên, gởi ngược lại. Tầm hai mươi phút sau, hợp đồng được gởi về bản PDF, thế là hoàn tất ký kết.
Tôi bắt đầu cắm cúi viết để lấy khoản chuyên cần theo chính sách của nền tảng, đúng là khi làm việc mình thích thì có cảm giác như không phải bị làm việc.
Lúc này, chị Vui và chị Vân mới lên tiếng động viên đứa em mà ban đầu hai chị cho là dở hơi ấy.
- Rồi chữ ở đâu mà Vy viết hoài vậy? – Chị Vui hỏi qua điện thoại.
- Ở trong đầu em đây, phải ngồi xuống và viết thì chữ mới ra được, cứ đứng nghĩ hoài sẽ không ra đâu. – Tôi đáp.
- Hôm bữa chị thấy cuộc thi trên báo Hoa Học Trò, chị tính viết mà không biết gởi email.
- Thì Vui viết đi, xong chụp hình tờ giấy gởi qua cho em, em đánh máy lại rồi làm cho Vui cái mail là gởi được thôi mà. Thử đi Vui.
- Ừ. Để chị thử coi sao.
- Cố lên nha Vui, lần này không được thì mình thi tiếp, khi nào đậu thì thôi.
Chị Vui tôi là một điển hình của người mù công nghệ, giờ chị xài điện thoại cảm ứng, biết gọi, vuốt lướt đọc báo xem phim là hết rồi.
Tin nhắn chị toàn nhắn không dấu, chị nói không biết bấm làm sao cho nó có dấu, tôi phải chỉ tới chỉ lui thì chị mới biết nhưng soạn thảo rất chậm.
Thế là câu ngắn thì chị nhắn dấu đầy đủ, nhưng câu nào dài chút thì mất dấu ngay, làm mỗi lần đọc, tôi phải nghiệm tới nghiệm lui để không hiểu sai ý chị.
Mấy tháng nay, Sài Gòn phong tỏa, công ty đóng cửa, chị cũng đóng cửa ở yên trong phòng. Có lẽ chính trong lúc một mình yên tĩnh, tạm gác lại bộn bề ngoài kia thì chị cũng nhận ra niềm đam mê trong trái tim và muốn một lần thực hiện, giống như tôi.
Ngày nối tiếp ngày, mặt trời lên rồi lại lặn. Tròn một tháng kể từ hôm ký kết hợp đồng, tôi đã đăng đủ số chương theo yêu cầu cũng như hoàn thành bản thảo dự thi. Tuy có mệt nhưng mà rất vui và hạnh phúc.
Sau khi gởi lời cám ơn đến chị biên tập viên của nền tảng và gởi email dự thi đi, tôi rảo bước ra ngồi giữa sân, ngửa cổ ngắm trăng và ngẫm nghĩ về đời mình cũng như mọi thứ đã qua.
Dù không biết bản thảo có được giải không nhưng tôi cũng cảm giác rất vui vì ít nhất đã tự tay hoàn thành tác phẩm mà tôi luôn muốn viết.
Cuộc đời một con người giống như mặt biển vậy, lúc thanh bình, yên ả, lúc nổi sóng, cuồng phong. Những con sóng cứ thế mà tiếp nối nhau, chẳng bao giờ ngơi nghỉ.
Có những cơn sóng lớn, vùi dập ta khiến ta trở nên mạnh mẽ hơn, cũng có những cơn sóng nhẹ vỗ lòng khiến ta biết trân trọng mọi thứ xung quanh mình và nhận ra điều gì khiến mình hạnh phúc.
Những cơn sóng đời chưa lần tan đi trong tâm trí tôi và tôi cũng không muốn nó tan, tôi muốn nhớ mãi để nhắc nhở bản thân bằng lòng với hiện tại và cố gắng ở tương lai.
Năm tháng sau này, có lẽ, tôi phải tập mở lòng hơn, tin rằng điều kỳ diệu đang nằm sâu trong những thử thách và trách nhiệm.
Tôi sẽ tiếp tục giữ gìn ngọn đèn sáng trong tim, để soi cho mình, để rọi cho người những hy vọng cùng niềm tin. Giống như mẹ, em Trung, chị Thùy cùng những người thân yêu đã giúp tôi tin tưởng hơn vào bản thân mình vậy.
Và, còn một niềm tin còn lớn hơn, tôi cũng như mọi người, tin vào ngày mai tươi sáng, đất nước Việt Nam xinh đẹp sẽ chiến thắng cơn đại dịch này.
Trong những nhọc nhằn hy sinh âm thầm của các y, bác sĩ, các tình nguyện viên cũng như đồng bào cả nước vẫn luôn ấp ủ ngọn lửa niềm tin ấy, là động lực để những con người nhỏ bé làm nên những điều phi thường.
Hãy nhủ lòng luôn giữ cho mình một trái tim ấm áp, vì nó sẽ soi tỏ lối ta đi, giúp ta nhận biết đúng sai, giúp ta quý trọng bản thân và mọi người. Vì chỉ khi ta quý trọng, ta mới thấy được giá trị của chính mình và những người xung quanh.
Trong cuộc sống này, không có ai là kẻ vô dụng cả, chỉ là chúng ta không nhận ra cũng như đánh thức khả năng ấy mà thôi.