Chương 59 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan

Tháng ngày trôi qua, nhờ những đồng lương gởi từ phương xa của Trung, gia đình tôi đã có thể trả hết nợ nần và cuộc sống cũng nhẹ nhõm hơn.

Qua vài lần nó gọi điện về dặn dò tôi đừng cố sức tiếp khách vì sợ bia rượu ảnh hưởng sức khỏe mai sau thì tôi đã giảm bớt tần suất theo chân chị Ngọc.

Hơn nữa, dạo này các công ty làm cùng ngành mọc lên như nấm sau mưa, tuy việc trong tỉnh nhiều nhưng chia lẻ thành ra chị Ngọc và anh Hoàng cũng nhận được ít công trình hơn mọi năm.

Ví như ban đầu vị giám đốc nọ giao cho chúng tôi hai dự án thì nay chỉ còn một, hoặc giả là chỉ một phần trong đó nên ông ấy cũng ít khi gọi chúng tôi đến tiếp rượu.

- Làm ăn ngày càng khó khăn quá. – Chị Ngọc thở dài, đến ngồi bên cạnh tôi, than thở.

- Nhiều công ty quá, phải chia nhau mà sống nên mới vậy. – Tôi đáp.

- Chia gì em? Tại mấy chỗ đó kinh doanh trẻ trẻ với lại lăn xả nên mới lấy bớt phần của chị em mình.

Nghe đến đó, tôi chỉ im lặng, tập trung vào màn hình máy tính. Bản thân có cảm giác như chị Ngọc đang nói mấp mé điều gì.

Nếu bắt tôi phải lăn xả giống họ, có lẽ tôi không bao giờ làm được rồi. Tôi hiểu hai từ ấy có nghĩa như thế nào, không phải là lăn vô bàn tiệc và uống thật nhiều bia rượu đâu.

Lúc chị quay trở ra nhà sau, màn hình điện thoại của tôi bỗng hiện lên dãy số đã từng rất quen.

Tôi cũng không ngờ qua ngần ấy thời gian mà anh Tú lại đột nhiên chủ động liên lạc với mình. Dù rằng không muốn nhưng tôi vẫn bắt máy.

- Em à, anh xuống Vũng Tàu rồi nè, em đang ở đâu? Mình gặp nhau được không?

Câu nói vọng lại từ phía bên kia khiến tôi sững người hết mấy giây. Tuần trước, tôi có nghe dì Hoa nói rằng anh ghé ăn bún và hỏi dì về địa chỉ tôi đang sống nhưng dì cũng chẳng biết rõ và chỉ cho biết là tôi đang ở Bà Rịa mà thôi. Tôi cũng không ngờ anh thế mà xuống tận đây tìm sau ngần ấy năm im hơi lặng tiếng.

- Em đang làm việc, không ra ngoài được đâu. – Tôi đáp, tay phải vẫn thao tác trên máy tính.

- Vậy em cho anh địa chỉ công ty em đi, anh chạy tới. – Anh tiếp tục khẩn khoản.

- Nhưng mà.. anh gặp em có việc gì không? – Tôi nghi ngờ dò hỏi.

- Vy à, anh và em tới với nhau đi.

Lời đề nghị rõ ràng từ anh Tú khiến cho tim tôi như ngừng đập vì quá ư sửng sốt. Tôi không biết anh nghĩ thế nào mà có thể nói ra câu nói ấy.

Đã bao năm rồi, không một tin nhắn, chẳng cuộc điện thoại hỏi han, rồi đột ngột anh chạy xe mấy tiếng đồng hồ xuống đây và nói như vậy.

- Em.. em có điện thoại rồi, em cúp máy đây.

Tôi vội vàng nói dối và bấm tắt. Cảm giác được một người đàn ông giàu có ngỏ lời không giống như trong tưởng tượng từ trước đến nay của tôi.

Nó không lãng mạn, không khiến tôi xúc động hay phấn khích và chỉ là một khoảng trống rỗng tuếch trong lòng.

Đối với tôi mà nói, hôn nhân không xuất phát từ tình yêu đúng nghĩa giữa hai bên sẽ chẳng bao giờ mang lại hạnh phúc lâu dài được đâu.

Thế rồi, từ sau hôm ấy, anh Tú thôi không gọi lại cuộc nào nữa. Tôi cũng yên tâm tiếp tục làm việc của mình cũng như viết tiếp bộ tiểu thuyết hãy còn dang dở.

Sau một hồi suy nghĩ tới lui, tôi đánh liều gởi cho Trung và nhờ nó đọc xem tôi viết có giống ai không. Ngoài nó ra thì tôi chẳng dám nhờ vả ai cả, tôi sợ bị người khác bảo mình bị dở hơi, mơ mộng hão huyền, không lo tập trung làm việc.

Đợi hết mấy hôm, tôi nhận được tin nhắn của Trung, nó bảo đọc cũng thấy hay hay mặc dù tôi viết ngôn tình, không phải gu của nó, thường thì nó chỉ đọc tiểu thuyết kiếm hiệp thôi.

Tiếp đó, Trung kêu tôi tìm trang mạng hay diễn đàn nào đó đăng tải vài chương xem có độc giả hay ai góp ý thêm không, chứ viết mà để ì trong máy thì viết làm gì.

Nghe nó nói có lý, tôi liền lập tức gõ Google tìm kiếm. Sau khi tham khảo vài trang đăng truyện, tôi quyết định gởi đứa con tinh thần của mình lên một diễn đàn.

Đăng tải một chương xong, tôi phập phồng mong chờ xem có ai đoái hoài gì tới tác phẩm đầu tay đầu chân của mình hay không.

Qua hết một hôm, đăng nhập lại vào diễn đàn, tôi thấy lượt đọc đã có mấy mươi người, những ngày tiếp theo, tôi tiếp tục đăng các chương mới và lượt đọc theo đó cũng tăng nhanh.

Niềm vui càng được nhân đôi khi tôi nhận các góp ý từ một bạn trong nhóm kiểm duyệt truyện. Những góp ý chân thành từ các lỗi chính tả, dấu câu đến cách ngắt đoạn hay những từ bị lặp khiến tôi nhận thấy tác phẩm có quá nhiều sai sót và nhanh chóng sửa chữa tất cả.

Ngày nào cũng vậy, cứ cuối giờ làm việc là tôi lại kiểm tra xem lượt đọc tăng thêm được bao nhiêu, khi con số chạm tới một ngàn, tôi đã nhảy cẫng lên vui mừng và chụp hình khoe với Trung.

Nó cũng động viên tôi cứ theo đuổi đam mê khi còn có thể, dẫu biết đăng truyện kiếm tiền là một điều gì đó quá mông lung.