Chương 60 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan

Mọi thứ êm đềm trôi cho đến một buổi sáng ngày mưa, tôi được chị Ngọc thông báo rằng giám đốc của công ty xây dựng trên Sài Gòn muốn gặp tôi để đàm phán một vài vấn đề trước khi tiến đến ký hợp đồng.

Vốn lúc trước, ông ấy giao cho phó giám đốc quyết định nhưng đột nhiên bây giờ lại ra mặt. Vì là đối tác mới toanh nên tôi khá ái ngại, tôi chỉ mới gặp phó giám đốc trên bàn ăn thôi chứ có gặp sếp của ông ấy bao giờ đâu mà tự nhiên lại chỉ đích danh tôi thế chẳng biết.

- Hay là chị đi với em nha, em đi một mình thấy hơi sợ. – Tôi nhìn chị Ngọc, năn nỉ.

- Thì em cứ đi coi họ có yêu cầu gì rồi nói chị biết, người ta nói biểu trợ lý gặp là được mà chị cứ ra mặt thì cũng kỳ, nha. – Chị năn nỉ lại tôi.

- Vậy, cho em số ổng đi, chứ em có biết mặt mày ổng méo tròn sao đâu.

Tôi vừa dứt câu, chị Ngọc liền vui vẻ hẳn, mở máy điện thoại đọc số cho tôi lưu vào rồi bảo anh Hiệp lấy xe chở tôi đến quán cà phê theo như lời hẹn trước.

Tính ra thì, cái gói thiết bị này cũng khá lớn, gần hai tỷ chứ chẳng ít.

Lúc bước chân qua bậc cửa quán, tôi mới rút điện thoại tìm đến số liên lạc vừa lưu ban nãy. Khi nhạc chờ vang bên tai, tôi đồng thời cũng đảo mắt tìm kiếm xung quanh.

- Em Vy.

Tiếng gọi bất chợt vọng từ phía sau lưng khiến tôi giật mình quay đầu nhìn. Có nằm mơ tôi cũng không ngờ vị giám đốc mà mình đang tìm chính là anh Tú.

Anh đứng đó, nở một nụ cười thân thiện, còn tôi thì cố mãi mới nhấc nổi môi lên.

- Là.. là anh sao? Sao tên công ty anh nghe khác trước vậy?

- Anh chuyển địa chỉ và đổi tên mà. Em qua đây ngồi đi.

Dứt lời, anh rảo bước đi trước, tôi như kẻ mộng du theo sau. Hóa ra, anh ngồi ngay chiếc bàn đầu tiên mà lúc vào tôi đã bỏ qua không để ý.

- Em uống gì để anh gọi? – Anh ân cần hỏi.

- Nước cam. – Tôi đáp gọn.

Cô nhân viên bên cạnh vội ghi chú vào sổ rồi nhanh chóng rời đi.

Tôi cố lấy lại bình tĩnh, nhập đề vào thẳng công việc, hỏi anh còn có yêu cầu gì về dự toán cũng như bản vẽ bên tôi thiết kế hay không.

Trái ngược với tôi, anh toàn hỏi han về đời tư cũng như tình cảm và né tránh hoàn toàn công việc.

- Em chững chạc, trưởng thành hơn xưa nhiều. – Anh khuấy nhẹ ly cà phê, dịu dàng lên tiếng.

- Người phải lớn lên chứ anh, có gì lạ đâu ạ. – Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm vào ly cam ép.

- Chúng ta bắt đầu lại em nhé, anh và em, cũng không còn trẻ nữa, mình tính chuyện tương lai luôn đi. Sau này, anh sẽ hỗ trợ công ty chị họ em.

- Nếu em không đồng ý thì anh sẽ không đưa dự án này cho công ty đúng không? – Tôi đánh liều hỏi thẳng.

- Ừ. Em biết mà, trên Sài Gòn có rất nhiều đơn vị báo giá rẻ hơn bên em, là vì em..

- Em có điều muốn hỏi. Anh Tú, chúng ta nhiều năm không liên lạc, sao tự nhiên anh lại quyết định thế này? – Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, đặt câu hỏi.

- Vì anh thấy em thích hợp với anh, em trong sáng, em không đòi hỏi bất cứ điều gì từ anh, thời gian lẫn tiền bạc. Anh cần có một gia đình. Vậy nên..

- Em không thể. Chúng ta không thể. – Tôi vội cắt ngang lời anh nói.

- Tại sao?

- Vì anh từng có một đời vợ và hai đứa con. Thôi, chắc cũng hết chuyện để bàn tiếp rồi, em xin phép đi trước.

Tôi nhanh chóng đứng lên, bỏ dỡ ly nước cam còn chưa uống được ngụm nào và cất bước quay lưng.

Sao anh có thể lấy vật chất ra để mồi chài tôi chứ. Anh cũng như những gã đàn ông gạ tình kia thôi, chẳng qua anh hơn họ là anh có thể cho tôi một cái đám cưới làm mặt làm mày với người khác.

Leo lên taxi rồi, câu trả lời của anh cứ mãi vẳng bên tai khiến tôi bật cười chua chát. Sau ngần ấy năm, anh quay lại tìm tôi chỉ vì tôi chưa bao giờ nhòm ngó tiền bạc và thời gian của anh sao.

Rốt cuộc, anh có định nghĩa được tình yêu là gì không. Có chăng, anh chỉ đang muốn rước về một người về làm vợ theo ý của anh mà thôi.

Vì tôi trong sáng, vì tôi không đòi hỏi gì nên anh thấy tôi thích hợp. Giữa hai chúng tôi không tồn tại thứ tình yêu biếc xanh ấy.

Lúc trước, mỗi khi anh hỏi, tôi nghịch lòng nói dối vì muốn giữ lấy anh, bây giờ tôi cũng đã nói dối, nhưng là muốn cắt đứt tất cả, điều tôi quan tâm không phải là cuộc hôn nhân đổ vỡ của anh mà là chính bản thân anh.

Tôi đã phải diễn rất nhiều vai trong ngần ấy năm, nhưng tôi luôn mong rằng ít ra trước mặt người đàn ông của đời mình thì mình không cần phải diễn, có thể là chính mình.

Thế nhưng, hiện tại tôi vẫn đang tiếp tục diễn, cố tỏ ra cao ngạo cùng bất cần. Anh không thể cho tôi cảm giác yên tâm để sống thật với chính mình, có thể nói ra những gì mình muốn nói, đành thôi vậy.