Chương 55 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan
Tìm thấy niềm động lực và niềm vui thỏa đam mê trong từng con chữ cũng như hy vọng cao vời vợi nên tâm tư tôi cũng khá lên nhiều.
Tôi đỡ dư thời gian ngồi suy nghĩ lung tung, nghĩ tiêu cực và đỡ nhớ bé Ly lẫn gia đình. Cứ tầm nửa tháng, cảm thấy trong người khỏe là tôi lại tranh thủ đón xe chạy về thăm ba mẹ cùng bé Lan.
Biết tôi ở một mình sẽ lười nấu nướng nên mỗi khi tôi về và chuẩn bị đi, mẹ lại hái cho một mớ rau, kêu tôi đem lên đó mà luộc ăn cho mát bởi cơm tiệm thường không có rau củ gì nhiều, kiểu họ bỏ cho có mà thôi.
- Nay cũng gần cuối tháng rồi, nghe chị Vui con nói Trung sắp tới ngày đi rồi đó. – Mẹ vừa bấm thêm mấy đọt rau lang non cho vào rổ vừa nói.
- Hôm trước con có gọi hỏi thì cũng nghe vậy, có điều chưa biết ngày chính xác, Trung nói để lo hồ sơ thủ tục xong thì chạy về thăm mồ mả ông bà rồi mới đi.
Nói đến đây, cổ họng tôi nghẹn lại, mắt chực rớm nước và tôi thấy mẹ cũng buồn buồn.
Nếu không phải vì cuộc sống quá sức eo hẹp thì có lẽ mẹ cũng chẳng muốn Trung đi đâu, ai lại muốn con cái mỗi đứa một phương bao giờ, từ Sài Gòn về đây còn thấy xa xôi, huống hồ là nước Nhật.
Từ ngày Trung đăng ký và vào học tiếng thì nó cũng chẳng mấy khi rảnh rang để về nhà, được đâu dịp Tết vừa rồi thôi.
Chiều đến, ba chở tôi ra vòng xoay đón xe buýt lên Bà Rịa, và dù tôi kêu ba quay về trước nhưng ba không chịu, một hai đòi đợi tôi lên xe xong mới đi.
Thật lòng mà nói, tôi muốn nhìn bóng lưng người thân chứ chẳng đành để họ nhìn bóng lưng mình.
- Xe tới rồi, con đi nha ba.
Miệng tôi nói và chân thì phải bước thật nhanh để kịp leo lên vì anh lơ hối thúc, lúc ngồi yên xuống ghế và quay đầu lại thì mọi thứ đã khuất tầm nhìn, tôi thở dài, cấu chặt tay vào chiếc ba lô để ngăn cơn xúc động, chính bản thân tôi cũng không hiểu sao mình lại dễ xúc động thế, dù rằng bề ngoài hiện giờ của tôi trông mạnh mẽ vô cùng.
Trở lại Bà Rịa, tôi tiếp tục công việc như thường nhật, sáng dậy sớm giặt giũ rồi qua công ty làm việc tới chiều tối về thì dọn dẹp nhà cửa, quét sân, đốt rác, tối đến lại mang laptop ra và viết truyện.
Đang gõ chữ lạch cạch thì điện thoại bên cạnh khẽ rung, liếc mắt trông sang thấy tên Trung, tôi vội vàng bắt máy.
Đầu bên kia, nơi chốn đô thành xa xôi, em tôi mừng rỡ thông báo rằng hiệp hội đã hoàn tất visa và ít bữa nữa nó sẽ lên máy bay sang Nhật.
Và vì thời gian quá gấp gáp, còn phải mua đồ đạc gói ghém đem theo rồi ty tỷ thứ cần chuẩn bị nên nó hoàn toàn không có thời gian về quê thăm mộ ông bà.
- Rồi Vy có đi tiễn em được không? – Nó hỏi.
- Có chứ, chị lên trước một ngày, còn ba mẹ, chắc phải cận giờ bay mới lên ha? Chứ sao bỏ nhà bỏ cửa được? – Tôi ngậm ngùi lên tiếng.
- Chắc là vậy rồi. Thôi, để em gọi báo ba mẹ luôn, khi nào mà Vy lên thì điện em ra đón vô nha.
- Ừ. Chị biết rồi, tới đó chị gọi.
Cuộc gọi kết thúc, nước mắt tôi trào ra, cuối cùng, ngày này cũng tới rồi, tôi vừa mừng cũng vừa lo cho Trung.
Đoàn thực tập sinh đợt này xuất phát tổng cộng có mười người, dẫu biết họ sẽ quan tâm lẫn nhau trên đất khách nhưng sao mà bằng người nhà, nhất là những lúc ốm đau.
Nghe nó bảo các anh đi cùng khá lớn tuổi và chững chạc, không có trẻ trâu nên tôi không cần lo chuyện xích mích trong cuộc sống hàng ngày.
Qua hết mấy hôm, sau khi xử lý các công việc hiện tại với tốc độ nhanh hơn bình thường, tôi xin phép anh Hoàng cho mình nghỉ phép vài ngày để lên Sài Gòn tiễn Trung.
Vì muốn có nhiều thời gian trò chuyện với thằng em cũng như coi mình có phụ giúp gì được không nên tôi bắt xe khách đi buổi sáng rồi tự đón một chuyến xe buýt, thêm một chuyến xe ôm để tới phòng trọ.
Vừa đặt chân vào căn phòng quen thuộc, tôi đã thấy chiếc vali cùng đồ đạc đang chờ đóng gói đập ngay vào mắt.
Phía dưới nền nhà, Trung và chị Vui đang ngồi soạn sửa. Nhìn tôi lù lù xuất hiện, cả hai chị em đều giật mình bởi cứ nghĩ chiều tối tôi mới tới.
- Nay Vui không đi làm hả? – Tôi cười hỏi khi thấy chị Vui đang cặm cụi ghi chú các loại thuốc cho Trung.
- Chị xin nghỉ để đóng đồ cho Trung, nghỉ luôn ngày mai tiễn nó luôn. – Chị trả lời.
- Em tưởng chiều Vy mới đi chứ, sáng giờ em chở chị Vui đi mua đồ các thứ, mới về luôn á. – Trung nói nhỏ.
- Ừ, chị xong việc sớm nên đi sớm.
Nói rồi, tôi quẳng cái ba lô sang một bên và sà vào phụ giúp, vì chữ tôi xấu tệ nên chị Vui ghi, còn tôi thì lấy băng keo dán những tờ giấy nhỏ nhỏ ấy lên từng món đồ bởi tất cả buộc phải gói trong giấy báo, không để lộ ra.
Qua bên ấy, Trung sẽ ở trong hiệp hội một tháng trước khi được họ sắp xếp phòng và đi làm, thế nên, ghi rõ để nó biết cái nào cần dùng thì lấy, kẻo lại khui lung tung ra, bừa bộn. Bao giờ về phòng, có kệ có tủ thì mới sắp xếp đồ đạc được.