Chương 54 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan
Thời gian luôn là một điều gì đó kỳ diệu, lạ lùng, khi ta mong, nó sẽ trôi rất chậm, khi không mong, lại đến rất nhanh và đưa thời khắc chia tay tới thật mau, nếu có thể, tôi muốn dùng cái thân thể nặng bốn mươi bảy ký này của mình mà lôi kéo thời gian quay lại, hoặc giả là giữ cho nó đứng yên.
Ngày Ly khăn gói ra đi, tôi nuốt ngược nước mắt vào lòng, cố nhe răng ra cười.
Cô bé con năm nào đã lớn và có thể tự lựa chọn đường hướng cho tương lai mai này. Tính ra thì, nó còn dứt khoát hơn tôi, không để cho dòng đời đưa đẩy và làm lung lay ý nguyện buổi đầu.
- Bé lên đó coi ổn định rồi gọi điện báo cho nhà nha, nhớ nếu có bị bệnh hay gì thì cũng phải nói, để còn biết chứ đừng có giấu. – Tôi trao chiếc ba lô cho nó, lên tiếng dặn dò.
- Bé biết rồi, bé đi nha.
Vừa dứt câu, nó nhanh nhẹn chạy về phía chiếc xe của nhà dòng đang đợi sẵn rồi leo lên, tôi đứng lặng nhìn theo chứ chẳng hề cất thêm bước nào nữa.
Chẳng mấy chốc mà chiếc ô tô đã mất hút giữa những dòng xe chiều muộn. Lúc này, tôi mới dám khóc, chẳng còn sợ xấu hổ với người ngoài đường nữa, cảm giác trống trải xâm chiếm cõi lòng, tựa như một kẻ bị bỏ rơi, bơ vơ cùng lạc lõng.
Bé Ly vào nhà dòng, chỉ còn mỗi mình tôi trụ lại nơi căn nhà thuê và tiếp tục công việc mà tôi không rõ là sẽ kéo dài được bao lâu nữa.
Chiều nào cũng vậy, cứ bước chân về tới cổng là tôi lại cay mắt cay mũi bởi chưa quen được cái cảm giác thiếu vắng người thân.
Có lẽ mai này, khi Trung sang nước ngoài làm việc, chị Vui cũng sẽ biến thành một kẻ đồng cảnh ngộ giống tôi, chỉ là.. không rõ chị có "mít ướt" như tôi hay chăng.
Tần suất tôi đi tiếp khách cùng chị Ngọc cũng tăng lên, kéo theo đó là công việc tới tấp và sức khỏe cũng theo đà tuột dốc. Bia rượu chưa bao giờ là tốt cho cơ thể cả.
Người ta nói say có thể giải sầu nhưng với tôi lại khác, lúc say tôi sẽ càng thêm buồn và suy nghĩ nhiều hơn, sự bất lực, lắng lo, sợ sệt sẽ đua nhau ùa tới, dồn dập không dứt, tôi thấy mình như con thuyền bị tuột mất neo, cứ lênh đênh dập dềnh, sóng nhỏ thì lo, sóng to thì sợ, tâm thái chẳng bao giờ được yên ả, bình an.
Mỗi khi đêm xuống, nếu không phải đi tiếp khách, cứ sau cuộc gọi hỏi thăm ba mẹ, tôi ngồi thơ thẩn bên ô cửa sổ, đưa mắt nhìn vầng trăng treo tuốt đầu ngọn cây và hồi tưởng những ngày tháng cùng bé Ly nương tựa.
Tuy có nó, quỹ thời gian của tôi sẽ eo hẹp hơn bây giờ vì phải tranh thủ đi làm sớm để ghé chợ mua đồ ăn, trưa tan làm là chạy như bay về nấu cơm, chiều cũng vậy.
Thế nhưng, tôi thấy ấm áp và vui vẻ, không rầu rĩ như bây giờ, tay chân rảnh rỗi chẳng có gì làm, một thân một mình, tôi hay lười nấu nướng, chỉ ăn uống qua loa hoặc mua đại hộp cơm, cái bánh cũng xong một bữa.
Đêm nay, cũng như bao đêm ở nhà, tôi ngồi ngóng lên trời cao, nơi có vài vì tinh tú lấp lánh. Nơi đây, sao trời không nhiều như miền núi kia, họa hoằn mới có ít hôm đếm được vài chục ngôi cả to lẫn nhỏ.
Đột nhiên, tôi lại nhớ về đam mê viết truyện ngày nào. Bao tháng ngày cứ chằm hăm vào kiếm tiền mà tôi quên mất việc mình từng nghĩ sẽ làm ngay khi biết sử dụng laptop. Nhác thấy có ánh sao băng sa ngang, tôi vội bật dậy, chạy đi mở máy và ngồi vào bàn.
Hôm nay, cho dù thế nào thì tôi cũng nhất định phải viết, những ý tưởng mà bản thân ấp ủ trong đầu nếu như không được viết ra sẽ chẳng có gì lưu dấu và tồn tại nữa, ít nhất là đối với chính mình.
Thế là, tôi cắm cúi đánh máy, ý tưởng cứ thế dạt dào tuôn không ngớt, ngỡ như sau đêm nay thì bản thân có thể hoàn luôn một câu chuyện dài vậy.
Khi các dòng chữ dần lấp đầy một trang trắng, ngọn lửa đam mê bị chôn vùi liền bùng cháy mãnh liệt.
Tôi cũng không biết làm sao đầu mình có thể chứa được nhiều tình huống và sự việc đến vậy, phải chăng vì đã từng trải qua kha khá chuyện cũng như va vấp trong cuộc đời.
Lúc ngừng lại thì thấy mình đã viết được hai ngàn chữ có lẻ, tôi hài lòng đọc lại một lượt nữa rồi tắt máy và đi ngủ.
Cái cảm giác này vui như thể được lãnh lương, mang theo dư vị ngọt ngào vào sâu trong giấc mơ của tôi, khiến tôi mỉm cười mãn nguyện giữa cơn chiêm bao.
Sao tôi lại không bắt đầu thực hiện điều này sớm hơn một chút chứ, cứ ngồi ngây ngốc chờ thời gian trôi làm gì.
Những ngày sau đó, cứ rảnh là tôi lại tập trung viết và lên mạng nghiên cứu cách người ta chia chương như thế nào bởi tôi cứ viết liền một mạch, dài ngoằng trông cũng rất khó coi và đọc sẽ rất ngán.
Mỗi lần viết xong một trang, tôi nhướn mắt rà soát lại thì ôi thôi cả một mớ lỗi chính tả, những lỗi mà nếu như viết tay thì chắc chắn chẳng bao giờ lỗi đến vậy nhưng hẳn là không thể đẹp như đánh máy.
Những năm gần đây, dòng phim chuyển thể từ tiểu thuyết rộ lên nhiều khiến tôi cũng ôm trong lòng một mong ước to lớn rằng một ngày đẹp trời nào đó, những tác phẩm do mình tạo ra sẽ may mắn được nhiều người biết đến, được yêu thích và có cơ hội được chuyển sang sách nói, xuất bản và cao hơn nữa là được dựng thành phim.
Thế nhưng, đó chỉ là ước mơ lớn lao tôi cất giữ cho riêng mình chứ chẳng dám nói với ai, tôi lo mọi người sẽ nhìn tôi như một đứa có vấn đề về thần kinh và bị hoang tưởng.