Chương 47 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan
Tôi mở mắt cũng có thể tưởng tượng ra được cái khung cảnh hoang tàn đó. Mọi thứ kết thúc rồi, từ bây giờ trở đi, chúng tôi sẽ bắt đầu gầy dựng lại tất cả dẫu biết rằng sẽ rất khó khăn.
- Ngày mai em đi Sài Gòn làm hồ sơ nghiệm thu nha Vy. – Anh Hoàng ngồi kế bên cất lời.
- Dạ, nhưng em cũng chưa rành lắm đâu. – Tôi lên tiếng.
- Có anh Vinh trên đó ảnh chỉ cho, cũng đơn giản thôi.
Nghe anh Hoàng nói vậy, tôi cũng chỉ biết gật đầu. Tôi hiểu quá mà, cái gì anh cũng bảo đơn giản nhưng khi tôi mó tay vào làm mới thấy rắc rối, bị mấy lần, đâm ra tôi quen.
Trước đó vài ngày, tôi cũng nghe phong phanh việc công trình chống sét trên nhà máy xi măng vừa thi công xong và chuẩn bị làm hồ sơ nghiệm thu quyết toán.
Vốn ban đầu công ty định để anh Hiệp đi nhưng công trình dưới đây đang hối tiến độ nên mọi người bàn ra bàn vô một hồi và thống nhất đẩy tôi lên đó.
Chiều đến, tôi tranh thủ lục tìm các hồ sơ nghiệm thu giai đoạn và các giấy tờ liên quan lúc trước, tổng hợp lại rồi cho vào ba lô. Bản thân dự định khi nào ba mẹ cùng hai em tới nơi thì mình mới khởi hành.
Khi bình minh vừa ló dạng, tôi đã qua công ty lấy cái máy in đóng vào thùng để lát mang đi, vì tôi không biết lái xe máy nên nhằm khi in ấn phải ra ngoài tiệm phiền phức nên anh Hoàng bảo tôi ôm cái máy in cũ theo mà dùng, cái mới thì để lại công ty.
- Công tác phí đây, em đi rồi thiếu đủ gì về tính lại nha.
Anh Hoàng dúi xấp tiền toàn tờ năm mươi ngàn vào tay tôi. Tôi liền xòe ra đếm lại, thấy đúng một triệu rưỡi, thầm nghĩ trong bụng nhiêu đây chắc dư dả lắm rồi, không thiếu gì đâu.
Lúc này, anh Hiệp cũng vừa xuống, trong khi tôi đang định rời công ty thì anh tiện tay đưa cái bản vẽ cho tôi, nhờ bóc khối lượng và báo giá giúp anh cây kim chống sét cho hồ cá lóc.
Từ ngày thấy tôi làm được, anh hay tống việc cho tôi, rảnh ra thì đi nhong nhong, cũng đâu mấy khi chạy lên công trường.
Liếc nhìn đồng hồ thấy đã tám giờ rưỡi, tôi nhanh chóng lập bảng báo giá. Tôi muốn về bên nhà cô Thu sớm một chút để kịp đón ba mẹ và các em.
Hồi tối nghe mẹ gọi, nói cái xe đang chạy giữa đường bỗng nhiên xì khói đen thui xong tắt máy luôn, giữa rừng rú chẳng một bóng người, hai tài xế phải chui xuống gầm sửa mãi mới có thể chạy tiếp được.
Tôi đoán chừng cái xe đó ắt hẳn chắc sắp vào bãi thanh lý rồi, có thể họ chạy chuyến cuối cũng nên.
Gởi mail bảng giá cho anh Hiệp kiểm tra lại thì cũng đã chín giờ hơn, tôi gấp gáp ôm cái máy in và đeo thêm chiếc laptop lên vai rồi bước nhanh khỏi cổng.
Vừa vào nhà cô Thu, tôi đã trông thấy ba cùng hai đứa em đang ngồi trên bộ ghế sô pha, đồ đạc các thứ chất tàn lan men theo chân tường, nhìn thật thảm.
- Nhà mình mới tới hả ba?
- Ừ. Xe vừa đi xong, con về sớm vậy? Thùng gì đây? – Ba cười, tiến đến đỡ cái máy in từ tay tôi bỏ lên bàn.
- Máy in á ba, tại chiều nay con lên Sài Gòn, đem nó theo để làm.
- Mẹ đang phụ cô Thu nấu cơm ở đằng sau đó. – Ba nói rồi rút điếu thuốc, bước ra ngoài hiên.
Tôi tiến lại nhìn hai đứa nhỏ đang nhắm mắt nằm trên ghế, có lẽ hôm qua chẳng ai ngủ được, trông bộ dạng tất cả đều mệt mỏi.
Kéo chiếc áo khoác đắp lên cho chúng nó xong, tôi vội chui xuống bếp, gọi khẽ.
- Mẹ.
- Về rồi hả con?
Nghe mẹ hỏi, tôi chỉ mỉm cười gật đầu, có chút gì nghẹn ngào nơi cổ chẳng thốt nổi nên lời.
Dù cô Thu liên tục bảo mẹ vào nghỉ ngơi để cô và tôi làm thức ăn thì mẹ vẫn không chịu, cứ nói mình khỏe và tiếp tục nhặt rau.
Sống mũi tôi đột nhiên cay xè vì thấy mẹ ốm đi nhiều, phải thu vén mọi thứ trong thời gian ngắn, khó trách mẹ bị sụt cân.
Ăn trưa xong, tôi tranh thủ nằm nghỉ một chút để còn lên đường. Mẹ nằm cạnh bên, nói rằng sẽ đi kiếm nhà thuê vì gia đình đông người, tôi cũng đồng tình với mẹ, ở nhà cô Thu đỡ mấy ngày thì được chứ lâu dài sợ sẽ xảy ra xích mích, mất lòng lại buồn.
Đúng một giờ chiều, tôi leo lên xe, thẳng về Sài Gòn, cảm giác nôn nao khi được trở lại nơi mình từng sống và làm việc khiến tim tôi rộn ràng.
Khi ánh nắng dần tắt thì xe cũng vừa quẹo vào bến. Các tài xế taxi liên lục níu kéo nhưng tôi chọn cách đi xe buýt để tiết kiệm chi phí.
Tới nơi, tôi bắt xe ôm thêm đoạn nữa vào khu nhà trọ. Tính ra, tôi mới rời xa chỗ này gần một tháng chứ có lâu đâu.