Chương 46 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan
Tôi cũng phì cười theo. Thầm nghĩ nếu lúc đó ông ấy tới và thấy cái văn phòng trống lốc, chỉ có mỗi cái máy tính bàn cũ rích thì không biết có còn dám giao công trình cho bên chị làm hay không nữa.
Giờ thì tốt rồi, chị đã sắm sửa đầy đủ, bước chân vào cũng thấy mọi thứ khang trang, ra dáng một công ty. Laptop ba, bốn cái, còn cái máy tính bàn ấy nằm như một kỷ vật nhắc nhở thời cơ hàn và chẳng còn ai muốn động tới, bởi lẽ màn hình nó mờ căm mờ đui, nhìn đau cả mắt.
- Ủa, rồi anh Hiệp đó là bà con gì bên anh Hoàng hả chị? – Tôi vuột miệng hỏi.
- Đâu có, anh chị quen nó lúc làm chung công ty cũ rồi khi chị nói ý định mở công ty thì nó xin theo ấy chứ. Sáng lúc em mới qua, nó nói với chị nhìn em coi bộ khờ khạo, ngu ngu, chắc chẳng làm gì được. Chị cũng la nó rồi.
Nghe tới đó, lòng tự ái trong tôi đột nhiên trỗi dậy, tôi tự nhủ phải cố gắng cho cái người đó sáng mắt ra. Sao anh ta có thể trông mặt mà bắt hình dong vậy chứ, tôi đúng là có nhút nhát nhưng cái cách anh ta đánh giá tôi cứ như cái đứa bị thiểu năng vậy.
Thay vì như thế sao anh không thể truyền niềm tin và động lực cũng như cổ vũ tôi giống anh Hoàng cùng chị Ngọc chứ.
Đầu giờ chiều, chị Ngọc lấy laptop mở lên rồi mở ra game Pikachu, bảo tôi chơi trước để làm quen với con chuột. Anh Hiệp ngồi bên cạnh, cười mỉa. Thấy vậy, tôi quay lên nhìn chị, dõng dạc cất tiếng.
- Em biết dùng mà.
- Ủa, em biết hả? Sao nghe mẹ em nói em đã học đâu? – Chị Ngọc ngẩn người.
- Trung bày cho em, em biết cơ bản rồi, đánh máy với tính bảng tính. – Tôi đáp.
Lúc này, có người gọi đến, bảo chị Ngọc đến nhà hàng để ông ấy giới thiệu làm quen với mấy giám đốc có công trình sắp sửa thi công. Thế là, chị Ngọc vội vàng chạy vô chuẩn bị, giao tôi lại cho anh Hiệp chỉ bảo.
Dường như khi nghe tôi nói mình biết sử dụng máy tính, anh cũng đỡ khinh khi hơn một chút. Anh đẩy bản vẽ sang, kêu tôi đăng nhập lên mail của công ty lấy file dự toán cũ về để dựa vào giá cả trong đó lập nên một dự toán mới theo danh mục thiết bị trong bản vẽ.
Tôi vâng dạ rồi làm theo lời anh, cẩn thận nhìn từng chút một. Có những vật tư trong dự toán cũ ghi tên một đàng nhưng bản vẽ mới lại thành một nẻo khiến tôi mò mãi chẳng ra.
Loay hoay một hồi liền nhớ đến Google, thế là tôi đánh tên nó lên tìm kiếm. Sau khi thấy hình ảnh mới nhận ra hai cái là một, chỉ là do người ghi khác mà thôi.
Lát sau, chị Ngọc chạy ra, bảo anh Hiệp lấy xe chở chị đến nhà hàng gấp vì khách đang đợi. Thế là, cái văn phòng còn có mỗi mình tôi.
Không có ai bên cạnh, tôi đỡ hồi hộp, tập trung tìm tòi và làm. Đúng là nhẹ nhàng chân tay thì buộc phải đau đầu nhức óc chứ nào có được vẹn toàn cả hai.
Đang chằm hăm vào màn hình máy tính thì chuông điện thoại bàn réo vang làm tôi giật mình đánh thót. Tiếp đến là sợ hãi bủa vây.
Tôi hoàn toàn không dám bắt máy, tôi không biết người bên kia sẽ hỏi gì và mình phải trả lời ra sao nữa, chị Ngọc chưa có kịp dạy tôi cái này mà.
Nghe nó cứ reo hoài khiến tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào mà tiếp tục làm việc nữa. Cắn răng mím môi một hồi, tôi đánh liều nhấc máy lên, áp vào tai. Đầu máy bên kia là giọng nữ nhẹ nhàng, nhờ tôi chuyển máy cho phòng kế toán giúp.
Sau mấy giây ngơ ngác, tôi nhanh miệng bảo rằng kế toán đã ra bên ngoài có việc và bảo chị ấy hãy gọi lại sau.
Kết thúc cuộc gọi thì tim tôi cũng đập như trống tỏi. Cả công ty chỉ có mỗi cái phòng làm việc này thôi, lấy đâu ra phòng kế toán chứ, hẳn là chị kia tưởng công ty bên này phòng ốc dữ lắm thì phải.
Lấy lại tinh thần, tôi tiếp tục mày mò, cố hoàn thành bảng dự toán, tôi nhất định phải chứng minh bản thân không hề kém cỏi dẫu chưa từng được đào tạo qua trường lớp chính quy. Chính vì không được học hành đàng hoàng nên tôi phải cố gắng gấp mấy lần họ.
Tôi có cảm giác não mình căng hết cỡ, các tế bào cũng vậy. Chưa bao giờ tôi phải buộc bản thân tập trung cao độ quá sức như lúc này.
Thế mà lúc trước, coi mấy bộ phim, thấy cô nhân viên vừa kẹp điện thoại trên cổ nói chuyện vừa đánh chữ lạch cạch, tôi đã mơ mình được như vậy. Xem ra, để bản thân đạt đến trình độ ấy chắc phải mấy năm nữa chứ chẳng đùa.
Cuối cùng thì ngày gia đình tôi rời khỏi mảnh đất đã từng sinh sống mười mấy năm trời cũng tới. Tối hôm qua, mẹ gọi điện thông báo giờ khởi hành, mẹ nói đồ đạc trong nhà bán sạch sẽ rồi, chỉ đem quần áo, nồi chảo, ly chén cùng chiếc xe máy theo thôi. Cây cối trong vườn hàng xóm cũng xin đào đi hết.