Chương 43 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan

Nói là sáu mươi, chứ án phí đóng hết mười triệu rồi, chỉ còn năm mươi thôi, vì theo luật xử thì gia đình tôi là bên thua kiện.

Nhận được tin báo, dẫu rằng đã đoán biết được trước nhưng lòng tôi vẫn buồn. Tôi thấy xót xa khi khoảng thời gian này không thể ở bên mẹ, mẹ nói từ ngày mai sẽ tiến hành thu xếp đồ đạc, quán xá còn gì đều sang lại cho người khác.

Chiều nay, công ty bắt đầu tăng ca toàn xưởng. Ăn cơm xong, tôi vô nằm ngả lưng cho thẳng, như mọi lần, tôi nằm sát chị Oanh.

Mấy ngày nay chồng chị về sớm nên đón con, và chị thì ở lại chứ không lật đật chạy tới chạy lui nữa. Liếc nhìn thấy mắt tôi đỏ hoe, chị liền hỏi han sự tình, tôi cũng đem bầu tâm sự trút hết cho chị nghe.

- Buồn cái gì, ba mẹ mày vô đây thì tiện chứ sao, khỏi thăm nom xa xôi. – Chị dõng dạc nói.

- Nhưng em lo quá, tội mẹ, đang ở nhà mình giờ biến thành nhà trọ. – Tôi sụt sùi.

- Nhà nào cũng là ở thôi mày ơi, lo chi nhiều, từ từ làm lại.

- Dạ.

Tôi chỉ đáp gọn một câu rồi xoay lưng đi, tránh cho chị thấy thêm mấy giọt nước mắt. Nói thì dễ nhưng làm được mới khó, từ từ là bao giờ, thời buổi giá đất như giá vàng, biết khi nào mới có thể mua được một mảnh cắm dùi chứ.

Tuy buồn nhưng khi vào giờ làm việc, tôi vẫn cố gạt đi tất cả, tập trung chặt hàng để tránh sai sót.

Khi nghe tiếng ầm ào bên ngoài, tôi biết trời đã mưa. Nếu những hạt mưa nghiêng ngả gội sạch thinh không đó có thể gội luôn nỗi sầu trong lòng người thì tốt quá.

Lúc bước chân ra khỏi cổng công ty, mưa vẫn rơi như trút nước. Sài Gòn vào mùa mưa là buồn nhất.

Mưa mù giăng đan cả một quãng đường về. Những ánh đèn cao áp mờ tỏ cố xuyên qua màn nước, soi rọi những dấu chân vội vã giờ tan ca.

Vừa xuống xe, tôi lập cập nhón chân nhè nhẹ vào nhà, lấy đồ rồi nhảy đi tắm ngay vì sợ nhiễm lạnh sẽ bệnh nặng hơn bởi mấy ngày nay tôi đang cảm nhẹ. Tôi sợ cố gắng cả tháng mà trong một ngày mất hết chuyên cần thì uổng lắm.

Lúc Trung cùng tôi qua phòng dì Hoa bưng mâm cơm về thì mẹ gọi. Mọi thường mẹ vẫn hay gọi vào máy chị Vân nhưng hôm nay lại là tôi.

Tuy mưa rất to nhưng tôi vẫn cố dỏng tai lên nghe mẹ nói chuyện. Hai chị và Trung cứ dõi mắt nhìn vì thấy tôi cứ dạ mà chẳng có thêm câu nào khác.

- Mẹ nói gì vậy Vy? – Chị Vui tò mò thay lời muốn hỏi của cả hai người còn lại.

- Mẹ nói chị Ngọc con cô Thu gọi cho mẹ, nhờ mẹ nói em về làm cho chị ấy. – Tôi cười cười, trả lời.

- Làm? Mà làm gì? – Chị Vui hỏi tiếp.

- Nghe là ngồi làm laptop giống vầy nè, chị Ngọc mở công ty, muốn người trong nhà làm cho dễ, chứ mướn người ngoài không yên tâm. – Tôi đáp.

- Nhưng Vy biết gì đâu mà làm chứ? – Chị Vân lo lắng nhíu mày.

- Chị Ngọc kêu về rồi tập từ từ.

Tiếp đó, tôi đem chuyện mẹ dự định sẽ xuống Bà Rịa sống chứ không vào Sài Gòn nói cho cả ba người nghe. Mẹ ngại đất chật người đông, ở dưới đó dẫu sao vẫn thông thoáng hơn vì mẹ bị bệnh đau đầu.

Hơn nữa, chị Ngọc nói vào rồi ba đi làm công trình cho chị ấy, khỏi chạy xe ôm xe thồ gì nữa, còn tôi làm văn phòng, tương lai tươi sáng này nọ nên mẹ cũng ưng ý.

- Vậy thì Vy đi đi, mẹ đang bị sốc, có người ở cùng tâm sự này nọ vẫn hơn. – Chị Vui cúi đầu, nói nhỏ.

- Để em chỉ cho Vy làm Excel, làm văn phòng trước hết phải sử dụng thành thạo Excel và Word. – Trung nhẹ nhàng chen ngang.

Tôi gật đầu, nước mắt bỗng chốc trào ra, cứ nghĩ tới việc phải xa ba chị em, tôi không cầm lòng được. Tôi vừa muốn kề cận mẹ và có việc làm như ý nguyện nhưng cũng muốn ở bên chị Vui, chị Vân và Trung, lẽ nào tôi đã tham lam quá chăng, nếu có thể phân thân được thì tốt biết mấy.

Những ngày sau đó, tôi chăm chỉ học dưới sự hướng dẫn của Trung. Tiếng Anh tôi chẳng rành rọt gì, thành thử mỗi lần gọi các lệnh cơ bản, tôi chỉ nhớ là nhấp vào biểu tượng chính rồi đếm xem lệnh đó nằm hàng số bao nhiêu cho nhanh, rồi từ từ sẽ nhớ mặt chữ sau.

Ban đầu, tôi đánh văn bản chỉ bằng hai ngón trỏ, cứ chọt chọt lâu ơi là lâu. Trung bắt tôi phải thao tác bằng cả hai bàn tay, nhưng để hết hai tay lên bàn phím thì tôi chẳng còn nhìn thấy chữ nghĩa gì mà bấm nữa.

Thế là, lúc nó nhìn thì tôi bấm hai tay, nó lơ một cái, tôi sẽ bấm bằng hai ngón trỏ, tôi cần thời gian để ghi nhớ chữ nào nằm góc nào mới có thể đánh như ý nó muốn được.