Chương 44 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan
Học Word được một tuần thì Trung chuyển sang dạy Excel cho tôi.
Thật tình thì em tôi cũng đâu đã biết hết các chức năng nên nó chỉ dạy tôi những gì cơ bản nhất. Tóm lại là, Word để soạn thảo văn bản, còn Excel để làm bảng tính, thế thôi, vì chị Ngọc đã hối lắm rồi, chị bảo công ty đang cần người gấp.
Tôi cũng đã nộp đơn xin nghỉ việc, khổ nỗi chị tổ trưởng đang nghỉ phép chăm con ốm nên lá đơn hãy còn nằm phất phơ trên bàn chị ấy, tổ phó không dám đặt bút ký vì sợ bút sa gà chết, bởi đang trong giai đoạn hàng hóa chất núi, gấp ơi là gấp mà thợ chặt thì chưa có ai chắc tay để thế vào chỗ của tôi.
Các kiểm phẩm nữ hầu như không ai dám mon men lên máy chặt thử vì sợ bị giống như tôi và chị Oanh, họ bằng lòng với số lương hiện tại để được ngồi còn hơn phải đứng mười mấy tiếng một ngày, còn nữa là dạo này sao ai cũng bị xương khớp hết, không đau lưng cũng đau chân.
- Mày tính nghỉ thiệt hả Vy? Buồn thiệt đó. – Chị Oanh tiến lại gần máy tôi, rầu rầu.
- Chị từng nói em phải tiến tới mà, chị không mừng cho em sao? – Tôi nhăn răng cười.
- Ừ, thì mừng. Mày sau này chỉ cần cầm con chuột thôi, việc nhẹ lương cao.
Nói xong, chị Oanh cười méo xẹo rồi thủng thẳng quay về máy vì bó da đã được vác tới.
Tôi kéo khẩu trang lên, tiếp tục cắm mặt vào chặt. Lòng chỉ mong sao chị tổ trưởng mau mau trở lại công ty để tôi được ký đơn nghỉ việc.
Cuối cùng thì ngày ấy cũng tới, tôi rời Sài Gòn vào một buổi chiều tắt nắng. Dì Hoa chở tôi cùng cái ba lô ra bến đón xe về Bà Rịa. Dì dặn dò tôi tới lui, còn nhét thêm cho nửa củ tỏi vào túi áo vì sợ bị người ta bỏ bùa mê thuốc lú.
- Tới nơi nhớ gọi điện báo nha. – Dì đưa chiếc ba lô cho tôi và nhận lại cái nón bảo hiểm.
- Dạ, con biết mà, thôi, con đi nha dì.
Dứt lời, tôi nhanh chóng di chuyển vào khu vực phòng vé, tìm đến chỗ bán vé về Bà Rịa. Có rất nhiều hãng xe nhưng theo lời dặn của chị Ngọc, tôi chọn đi xe Thiên Phú.
Đúng năm giờ chiều, chiếc xe khách lăn bánh rời khỏi thành phố. Qua ô cửa kính, tôi lặng lẽ thả hồn vào bóng hoàng hôn.
Những chuyến xe muộn và dòng người hối hả giờ tan tầm đã thành một nét gì đó rất riêng và rất duyên của chốn hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo này.
Tôi biết những người giàu có là vì họ đã cố gắng làm việc rất nhiều nên mới đạt được thành quả đó và tôi vô cùng ngưỡng mộ, còn những người nghèo không phải như mọi người nói là họ không cố gắng đâu, họ vẫn đang và luôn cố gắng mỗi ngày đó chứ, tất bật làm việc, kiếm tiền mưu sinh, chỉ là có quá nhiều biến cố ập đến như bệnh tật, tai nạn các thứ khiến cuộc sống của họ chẳng thể nào mà dư dật được. Thế mới có câu "đã nghèo còn mắc cái eo".
Mãi chìm trong những suy nghĩ về dòng đời mà tôi không biết rằng xe đã hoàn toàn ra khỏi thành phố. Màn tối phủ dần, ánh đèn thắp sáng dọc con đường trải nhựa dài hun hút.
Tôi không biết tương lai mai này sẽ ra sao, cũng không biết bản thân lựa chọn như vậy có đúng không, có hối hận về sau hay chăng khi mà hành trang tôi mang theo chẳng có gì ngoài chút kiến thức mà Trung đã dạy cùng nỗi tự ti rằng bản thân chẳng chuyên nổi một việc gì.
Thế nhưng, tôi rất muốn nắm bắt lấy cơ hội mà có lẽ trong cuộc đời chỉ có một lần này, ít nhất, tôi có thể thỏa mãn mong muốn từ nhỏ của mình.
Làm việc trong môi trường toàn những người trí thức, được ăn mặc đẹp và sạch sẽ, biết đâu rồi lại có cơ hội gặp một người đàn ông giàu có, tốt bụng như chị Ngọc nói thì sao.
Và còn một điều nữa, đó là tôi sẽ tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi mà viết truyện vì chị Ngọc nói sẽ đưa cho tôi một chiếc laptop riêng để tập tành và làm việc sau này.
Khi chiếc xe đỗ tôi xuống trước cửa nhà cô Thu thì cũng đã gần tám giờ tối. Trông thấy tôi lò dò nhìn trước ngó sau, anh Lâm, cũng là anh họ tôi vội lên tiếng gọi, cũng may là anh ấy còn nhận ra tôi, chắc bởi vì mặt tôi không khác mấy.
Bà con dòng họ mà cả mấy năm chưa gặp nhau được một lần, ai cũng lo cày cuốc mượt mặt ra, có thời gian đâu để thăm nom han hỏi.
- Đi trễ vậy? Sao không đi sớm sớm? Rồi cô mày ăn tối gì chưa? - Anh Lâm hỏi dồn.
- Em đi chiều cho trời mát, em chưa có ăn. – Tôi đáp.
- Ừ. Nhanh vô nhà rồi ăn luôn, cơm cũng còn đó. – Anh giục.
Tôi gật đầu rồi nhanh chóng theo anh vào trong. Thật tình, tôi chọn đi chuyến cuối là vì muốn gần Sài Gòn thêm chút nữa, tôi vẫn lưu luyến cái mảnh đất nhộn nhịp xô bồ ấy bởi lẽ còn có những người thân yêu của tôi trụ lại.
Nhưng tôi không dám nói ra, sợ người khác sẽ bảo rằng sến súa, rằng đi xuống Bà Rịa chứ có phải qua Mỹ hay Pháp đâu mà làm quá lên thế.