Chương 42 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan
Vì chị Vân mở loa ngoài nên tôi và chị Vui nghe rõ mồn một. Chợt nhớ tới chuyện sáng nay nó chạy lung tung, bị công an bắt, tịch thu giấy tờ thành thử tôi đâm hoảng, bắt đầu tưởng tượng ra toàn những tình huống xấu. Bên cạnh tôi, chị Vui khóc lóc, ngồi bệt luôn xuống sàn.
Chẳng biết làm sao, chúng tôi chạy sang réo gọi dì Hoa và kể sự tình. Được cái dì bĩnh tĩnh hơn, nói mấy câu trấn an rồi bảo gọi lại cho Trung thử.
Tôi lật đật tìm tới số liên lạc của nó và nhấn phím gọi, rõ ràng là có chuông reo nhưng khi bên kia bắt máy xong lại chỉ có ồn ào tiếng xe cộ ngang dọc.
- Dì ơi, có khi nào nó đi sao bị người ta dụ, cướp xe rồi đập ngất đâu dưới gầm cầu không? – Chị Vui càng khóc lớn hơn.
- Tào lao quá, nếu có thì người đi đường cũng thấy chứ? – Dì Hoa đáp, đôi chân mày mảnh khẽ nhíu lại.
- Lỡ nó bị giấu trong bụi làm sao mà thấy chứ? – Tôi tiếp lời, nước mắt cũng chảy thành dòng.
Đang bù lu bù loa thì nghe tiếng chị Vân hối thúc trong điện thoại, bắt anh Hùng phải chạy đi tìm Trung. Dì Hoa ngệch mặt ra, nhìn chị Vân.
- Rồi thằng Hùng nó biết đâu mà tìm?
- Thì con nói ảnh chạy dọc dọc đường xuống trường rồi nhìn kỹ kỹ chứ biết làm sao?
Nói rồi, chị Vân cũng khuỵu xuống, hòa chung một nhịp khóc với chúng tôi. Dì Hoa thì cứ đi ra đi vô, lấy máy gọi cho ai không biết, lát sau trở lại.
- Chú Hiển nói đường xuống đó cũng đông đúc lắm, có vắng vẻ gì đâu, nếu bị gì thì người ta cũng thấy.
Tuy nghe vậy nhưng cả ba chị em vẫn không thể nào mà bình tĩnh được, cứ lấy nước mắt rửa mặt chờ tin.
Đâu chừng hai mươi phút sau thì thấy Trung lò dò dắt chiếc xe máy vào cổng. Chúng tôi vội bật đứng dậy, đưa mắt nhìn chứ chẳng đi nổi nữa.
Thấy cả ba mặt mày tèm lem, nó hơi sững người, lát sau mới từ từ mở miệng.
- Nhà mình bị gì vậy?
- Điện thoại Trung bị gì mà gọi cho mẹ tùm lum, bắt lên thì chỉ nghe tiếng còi xe vậy hả? – Chị Vui quát lớn.
Nghe chị Vui nói, Trung vội vã lôi cái điện thoại bỏ trong tập hồ sơ kẹp dưới cái ba ga xe ra, mở lên xem rồi nhìn chúng tôi, cười như mếu.
- Bị cấn máy.
Chị Vân thở phào, rút điện thoại gọi cho anh Hùng, bảo anh quay về đi vì Trung đã tới nhà rồi, còn tôi thì báo tin cho mẹ với ba.
Đúng là, có một đứa học đại học thôi mà rối gì đâu luôn, khéo tôi bị bệnh tim mất chứ chẳng đùa.
Ăn cơm xong, tôi mới đem chuyện Trung bị công an bắt nói với hai chị. Chị Vui cười bảo không sao, để chị đưa tiền cho đi lấy giấy tờ xe, chị nói cũng may là gặp công an, chứ chạy sai lỡ xảy ra chuyện thì lại khốn đốn.
- Nay em vô công viên nghỉ trưa, có cái ông kia tới đưa laptop nhờ em đi bán giúp, còn nói gì mà bán đi rồi ổng cho tiền chích, nhưng em không chịu. – Trung nói, mặt tỉnh bơ.
- Chắc ổng thấy Trung ốm quá, tưởng xì ke chứ gì? Nguy hiểm quá, sao không nghỉ trong trường? – Tôi nhăn mặt, lên tiếng.
- Chắc bữa sau em về phòng trọ thằng bạn nghỉ, ở ngoài ghê quá, nó cũng có rủ mà em ngại.
- Ngại cái gì, đi theo nó đi, cho an toàn. – Chị Vân chen vào.
Trung gật đầu đồng ý. Tôi thấy yên tâm vì nó đã làm quen được bạn bè.
Nhìn bàn tay nó gõ lạch cạch trên bàn phím, tôi lân la bò đến xem. Cảm giác của tôi bây giờ là thấy cái laptop giống như có phép thuật vậy, có thể làm ra những hình ảnh, biểu đồ trông rất thích mắt.
- Trung, khi nào rảnh chỉ chị đánh máy nha. – Tôi đề nghị.
- Bây giờ luôn đi.
Nó gật đầu ngay tắp lự rồi đứng lên, nhường chỗ cho tôi và tỉ mỉ dạy từng chút một. Cái tay tôi bấm tin nhắn điện thoại rất nhanh nhưng sao mò vào đây lại run như cầy sấy chẳng biết. Tôi sợ bấm lộn, bấm sai thì hư cái máy, cả mười một triệu chứ ít ỏi gì đâu.
- Từ từ rồi em chỉ cho Vy biết hết. – Trung vừa nói vừa lấy sách ra xem.
- Chị chỉ học đánh chữ thôi, mấy cái biểu đồ, hình gì đó không cần biết đâu. – Tôi quay sang nó nói rồi lại tiếp tục chằm hăm vào màn hình.
Nhìn những con chữ hiện lên, tôi sung sướng và hãnh diện lắm, cái ước mơ ngồi bấm máy bước đầu thành hiện thực rồi. Mai này khi đã thành thục, tôi sẽ viết nên những câu chuyện của riêng mình.
Chỉ hơn một tháng kể từ khi Trung nhập học, vụ kiện của gia đình tôi với dì Liên cũng đã đi đến hồi kết. Nhờ lá đơn kháng cáo, bên tòa án xuống định giá nhà cửa và đưa ra quyết định mức tiền bồi thường là sáu mươi triệu, hạn trong một tháng, ba mẹ và hai đứa em phải dọn đi để giao trả đất lại cho dì Liên.