Chương 35 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan
Chuyến xe khách đưa ba chị em chúng tôi về quê ăn Tết dừng lại ngay con dốc dài. Cái không khí lạnh tái tê của buổi sáng làm răng tôi lập cập đánh lộn.
Mới vừa nhảy khỏi xe đã thấy bóng dáng hao gầy của ba đang đứng đó, áo quần phai màu bay phần phật trong gió, chỉ có gương mặt là ánh lên nét cười rạng rỡ.
- Mệt không con, dì Hoa điện nói mấy đứa lên xe lúc năm giờ chiều mà sao tới trễ quá ha? – Ba đón lấy cái ba lô to tướng đựng chung đồ của cả ba chị em, gác lên trước xe, cất tiếng.
- Tại xe bị hư giữa đường á ba, đợi cứu hộ lâu lắc luôn. – Tôi mau mắn đáp lời.
Tiếp đó, ba chị em đu đeo trên chiếc xe để ba chở về nhà đón Tết. Tôi nhận thấy bản thân mập thêm, vì ngồi trong cùng, mặt tôi bị hai chị ép đến chỉ còn lòi ra có một nửa. Do đó, tôi nhìn cảnh vật xung quanh bằng một con mắt.
Vẫn là những vạt dã quỳ vàng tươi đong đưa trong gió gọi xuân về, vẫn những đàn bướm vàng nhỏ xinh dập dìu bay sang đường, bị va trúng xe rồi rớt xuống, dán bẹp dí thành bướm ép. Những chiếc xe máy chở nào là chậu quất vàng, hoa hướng dương, ớt kiểng nhiều màu nối tiếp nhau chạy vù vù.
Không khí ở quê so với thành phố luôn rất khác, có cái gì đó khiến ta náo nức và mong chờ mãnh liệt dẫu cho ngay khi hết ngày mồng hai thì tất cả đều có chung suy nghĩ là Tết kết thúc rồi.
Xe vừa tắt máy, mẹ và bé Ly đã chạy ra, xách phụ đồ vào, còn bé Lan đứng nhìn chúng tôi từ xa, không bước lại.
Cách một năm mới về, chắc nó thấy chúng tôi xa lạ, phải đưa tay vẫy nó rồi vuốt tóc hỏi han thì nó mới dạn dĩ và quen.
- Tới trễ vậy mấy con? – Mẹ hỏi.
- Xe bị hư giữa đường á mẹ, đang chạy cái nó xì khói đen thui, khách họ la quá trời. Chờ cả tiếng đồng hồ hơn mới có cứu hộ tới. – Chị Vân cười, giọng nói có chút vui vui.
Chuyện chị Vân quen biết anh Hùng, dì Hoa cũng đã khoe cho mẹ biết. Dù vậy, vì vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu nên mẹ không hỏi han gì nhiều.
Nghe dì nói anh chăm chỉ hiền lành, có nghề ngỗng ổn định, biết quan tâm chăm sóc, lễ phép trước sau là mẹ tôi yên tâm lắm. Mẹ tin vào đôi mắt nhìn người của dì Hoa mặc dù trước đó, dì đã nhìn người chồng sai be bét.
Chị Vui lôi bịch bánh bông lan trong giỏ xách ra, đưa cho bé Lan rồi nhìn quanh nhìn quất. Lúc này, tôi cũng nhận ra là thiếu mất một người. Chưa kịp mở miệng thì chị Vui đã lên tiếng.
- Ủa mẹ, Trung nó đi đâu sao con không thấy vậy?
- Ờ, chắc nó đang cho vịt ăn đằng sau á. – Mẹ đáp.
- Mẹ nuôi vịt nữa hả?
Tôi trố mắt ngạc nhiên nhìn bé Ly. Nó gật gật cười mỉm rồi rảo bước đi trước, tôi tò mò bám theo phía sau.
Ra đến nơi thì đúng là Trung đang cho vịt ăn thật, nó lấy cơm nguội ngâm vô nước cho rời rạc rồi vẩy vào trong chuồng. Lâu lắm rồi, tôi không nghe tiếng vịt. Ở Sài Gòn, chỉ thấy gỏi vịt và vịt quay thôi.
- Trời ơi, nuôi ngoài đây hả? – Tôi ái ngại nhìn cái chuồng tạm bợ.
Trung chỉ cười cười, gật đầu, bước ra rồi kéo cái cửa chuồng đóng lại. Từ lúc bước chân lên cấp ba, tính nó trầm hẳn, cũng khá kiệm lời. Năm nay là năm cuối cấp, thi xong, nếu như đậu đại học, nó sẽ vào Sài Gòn gia nhập chung vô cái phòng trọ túm húm của chúng tôi.
Đáng lẽ, sáng ngày hai lăm Tết công ty cho nghỉ là chiều chúng tôi cuốn gói về nhà nhưng vì phải ở lại phụ dì buôn bán nên ba chị em đều về trễ.
Những ngày giáp Tết, chợ đông như kiến cỏ, khách ăn bún tăng đột biến, gấp hai gấp ba lần nên dì và thằng Bo múa tay múa chân không kịp, đành nhờ chúng tôi ra hỗ trợ.
Hôm nay đã là ba mươi Tết rồi, bánh tét bánh chưng mẹ cũng đã gói và nấu chín xong xuôi. Tôi không còn được theo chân Trung lên núi rọc lá chuối hay phơi lá, lau lá cho mẹ gói bánh nữa. Tính ra là rảnh rang nhưng bản thân cứ thấy buồn vì đã bỏ lỡ mất những điều quen thuộc.
Ăn sáng xong, chị Vui bắt đầu trang trí nhà cửa, bé Ly cũng xon xen phụ bợ, còn bé Lan thì hiền như cục đất, cứ ngồi chòm hõm mà nhìn.
Cái hũ đựng vô số ngôi sao nhiều màu chị Vui xếp trong những ngày không tăng ca giờ đã có dịp dùng đến. Chị dùng chỉ xâu chúng lại rồi dán lên cửa sổ thành bức rèm, mỗi khi gió thổi, nó lại đong đưa, trông thật thích mắt.
Tôi và chị Vân rủ nhau lấy bao đi hái cỏ mè cho heo. Kỷ niệm mới qua một năm mà cứ ngỡ xa xôi vời vợi. Vạt cỏ nằm sâu trong khu đất hoang vẫn xanh um, sâu rọm vẫn bò qua lại. Nhưng có lẽ vài năm nữa thôi, tất cả sẽ khác, khi mà những dự án xây dựng chớm hình thành.
Chiều đến, tôi xách chổi đi vòng quanh vườn quét lá, un thành đống để lát châm lửa đốt.
Tôi cứ chằm hăm quét, đến lúc quay lại sau lưng thì thấy một khoảng sân trống sạch bong, cảm giác rất sung sướng, nếu có thêm chiếc lá nào rụng, tôi sẽ lập tức hốt nó đi để không phá vỡ niềm vui của mình, dẫu biết rằng qua một đêm, ít nhiều gì lá cũng sẽ rụng tiếp.