Chương 34 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan
Chị Vui nhoài lưng, với tay vào phía trong thì ngã nhào rồi nằm luôn xuống mớ quần áo hỗn độn. Tuy vậy, tôi thấy mắt chị sáng như đom đóm vì đã túm được cái áo chị thích.
Chị Vân lựa thêm một hồi nữa thì quẳng cái quần jean ống túm vào tay tôi.
- Thử coi Vy.
Vâng lời chị, tôi nắm hai bên vùng lưng của chiếc quần rồi quấn vòng ra phía sau cổ, thấy vừa khít, tôi gật đầu nhìn chị.
Chị Vân mỉm cười hớn hở và tiếp tục bới tìm. Chị Vân rất có mắt nhìn, đồ chị chọn bao giờ cũng đẹp. Kể từ ngày chị có bạn trai thì gu ăn mặc cũng tinh tế hơn.
Đúng năm giờ ba mươi phút, chúng tôi mới rời khỏi cổng công ty, chở nhau về phòng trọ. Mới tới đầu dãy trọ đã thấy bạn trai chị đứng đợi, trông bộ dạng anh thì biết là anh mới đi làm về và chạy đến đây luôn.
- Ba chị em với dì ăn nha, giờ anh đi làm tiếp.
Vừa nói, anh Hùng vừa đưa cái hộp bỏ trong bịch nilong cho chị Vân rồi gấp gáp phóng xe vọt đi. Tôi nghe mùi thơm từ đó bốc lên mà muốn chảy nước miếng, quay lên hỏi chị.
- Cái gì đây Vân?
- Chim cút quay á. Nãy đang làm tự nhiên chị thèm nên kêu ảnh mua.
Nhìn nụ cười hạnh phúc trên môi chị, tôi thoáng thấy chạnh lòng.
Chị và anh quen nhau gần một năm, anh là người miền Tây hiền lành chân chất, siêng năng chịu khó. Ngày thì làm ở công ty chuyên thi công các hệ thống điện lạnh, tối đến hoặc những ngày nghỉ lại nhận thêm việc lắp ráp, vệ sinh máy lạnh, máy giặt của nhà tư.
Anh cũng bận kiếm tiền tối mắt tắt mũi nhưng mỗi khi chị Vân gọi là anh đều sắp xếp có mặt.
Chị thoải mái nói với anh chị thèm món này, thích đi chơi chỗ kia và anh luôn chiều theo ý chị bởi những sở thích bé nhỏ đó nằm trong tầm tay anh, anh dư sức thực hiện chứ chẳng có xa vời.
Còn người đàn ông mà tôi không biết nên gọi tên mối quan hệ đó là gì thì khác. Còn nhớ lần hẹn đầu vào tối chủ nhật, là do anh mở lời hẹn trước nhưng tôi phải chờ đến tám giờ anh mới xuất hiện, cũng một lý do, công ty xuất hàng nên anh bận.
Và tôi cứ nghĩ anh sẽ đưa mình đi ăn rồi dạo phố như bao đôi tình nhân khác nên đã để bụng rỗng, dì Hoa cũng bảo rằng chắc anh sẽ đưa tôi vào nhà hàng ăn.
Sau đó, anh mang ô tô tới rước tôi và chở thẳng tới quán cà phê. Tôi hỏi anh ăn cơm chưa thì anh bảo đã ăn trong lúc xuất hàng và hỏi ngược lại tôi.
Vì xấu hổ và sợ anh phật lòng, tôi đành nói dối là mình ăn rồi. Để khi tối về tôi phải vác bụng đói đi ngủ vì nói ra sợ mất mặt cùng dì và hai chị, còn họ thì cứ tưởng tôi đã được ăn một bữa sang trọng sung sướng.
Những lần hẹn sau, anh hỏi tôi có muốn đi đâu chơi không, Đầm Sen hay Suối Tiên chứ anh chẳng rành, anh ít khi đến những chỗ đó, thế là tôi lại tiếp tục lừa mình lừa anh, nói rằng bản thân chỉ muốn ngồi xe dạo vòng vòng thành phố.
Chưa bao giờ tôi dám nói lên điều tôi thích với anh, tôi sợ anh đánh giá mình đòi hỏi này nọ, tôi sợ làm anh phật lòng, tôi sợ mình không hợp ý anh nên cứ phải uốn mình theo để hợp với anh.
Ngay cả hoàn cảnh nợ nần, sắp ra bụi ở tới nơi của gia đình mình, tôi cũng chẳng thể nào tâm sự cùng anh. Tôi sợ anh khinh thường và cảm giác nặng ghánh mà sẽ thôi không tiếp tục nữa.
Tôi muốn níu giữ mối quan hệ với một người giàu có là anh như giữ lấy hoàng tử trong những giấc mơ ngày xưa ấy dù rằng cảm xúc trong trái tim không phải là tình yêu.
Có lẽ chính vì ban đầu khi biết tôi học hành chỉ tới lớp chín nhưng anh vẫn đồng ý quen và nói rằng anh không quan trọng điều đó, nói một khi tôi lấy anh, sẽ chẳng có ai dám khinh thường tôi nữa mà tôi đã cố gắng bỏ hết cảm xúc, chấp nhận chịu đựng để bước chân vào giới thượng lưu.
Thế nhưng, đến cuối cùng, tôi vẫn không chịu nổi và quyết định buông tay, tôi thấy tội nghiệp khi bản thân chỉ trông mong dựa vào một người đàn ông mà tự làm thương tổn chính trái tim và tâm hồn mình.
Anh giàu có nhưng không có nghĩa là tôi phải quỵ lụy mong cầu tình cảm của anh, không có nghĩa là tôi phải vứt hết tự trọng mà đeo đuổi anh.
Lúc tôi vừa từ trong nhà tắm bước ra thì mâm cơm đã sẵn sàng. Có dĩa cút nướng vàng ươm làm tổng thể trở nên sang chảnh hẳn. Xem ra, từ ngày chị Vân có người yêu, dì cháu chúng tôi hưởng sái liên tục, lộc ăn đến hoài.
- Ăn đi bây, mốt mà thằng Hùng nó lấy được con Vân là mình không có ăn nữa đâu. – Dì Hoa vừa gặm cái cánh vừa nói.
- Trời đất, thì con mua cho dì với tụi nó ăn, cần gì ai. – Chị Vân chau mày, đáp lời.
Cả nhà cùng lúc nhìn nhau, bật cười. Tôi biết bây giờ chị chưa lập gia đình thì mạnh miệng thế thôi. Chứ mai này còn nhiều thứ để lo toan lắm, có những khoản chi tiêu mà khi độc thân, con người ta chẳng bao giờ nghĩ đến.
Chỉ cầu mong sao sau khi thành đôi, anh chị vẫn mãi yêu thương và tôn trọng nhau như bây giờ, đừng để giông gió cuộc đời khiến con thuyền tình chông chênh, tan vỡ.