Chương 33 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan

Vào tháng cuối năm, các tổ ở giai đoạn đầu luôn rảnh rang, còn những giai đoạn cuối như may ráp và chỉnh lý giày để đóng hộp thì bận đến túi bụi.

Chị tổ trưởng chỉ cho hai người xuống máy cuối chặt hàng bù cho những đôi giày trong quá trình hoàn thiện bị hư, còn tất cả chúng tôi thì tập trung xếp hộp phụ chuyền chỉnh lý.

Một bàn tụm ba tụm bốn người cùng nhau làm nên chúng tôi tha hồ nói chuyện. Những cô gái trẻ đang tuổi như tôi thì náo nức mong Tết vì đó là dịp để họ ăn mặc đẹp đẽ và đi chơi cùng người yêu, bạn bè.

Còn những chị đã có gia đình thì than ngắn thở dài vì sắp đến Tết phải lo quá nhiều thứ, nào là tiền mua sắm quần áo, bánh mức, tiền xe về quê, tiền biếu ông bà, cha mẹ, tiền lì xì cháu chắt.

- Tao biết khổ vậy thì hồi đó tao chẳng lấy chồng đâu. – Chị Nga lên tiếng.

- Không lấy thì làm sao biết khổ mà nói. – Chị Oanh chen ngang, chọc ghẹo.

- Trời, nói thì nói vậy thôi chứ hồi đó mà không cho nó lấy là nó đòi sống đòi chết á.

Chị Hằng vừa dứt lời thì cả đám chúng tôi phá lên cười.

Chị Hằng là chị ruột của chị Nga. Hai chị em họ vào làm ở đây cũng lâu ngang ngửa chị Oanh, đều là thợ chặt hết.

- Rồi con Vy nè, lấy chồng đi cho biết với người ta. – Chị Oanh quay sang, thụi một cái vào tay tôi.

- Có bồ bao giờ chưa Vy? – Chị Nga nhìn tôi, cười cười, hỏi.

- Dạ, em chưa có chị. – Tôi cúi đầu đáp khẽ.

Tôi thấy bản thân mình không nói dối khi trả lời như vậy mặc dù tôi và anh giám đốc kia từng trong mối quan hệ hẹn hò. Tôi cũng không biết đó có thực sự là hẹn hò không, và có thể coi anh là bạn trai hay chăng nữa.

Từ ngày chạm mặt và xin số của nhau tới lúc kết thúc đã gần nửa năm, anh đưa tôi đi dạo phố và uống nước được có mấy lần. Lý do đơn giản như buổi đầu anh nói, đó là anh bận.

Ngày thường anh phải ở công ty suốt, rảnh ra lại tiếp khách để tạo mới và giữ gìn mối quan hệ, chủ nhật anh cũng hẹn khách, hôm nào ở nhà thì anh kêu mệt, cần nghỉ ngơi và chỉ nhắn tin, trò chuyện qua điện thoại.

Thế nhưng, phân nửa những cuộc gọi liên lạc là do tôi chủ động nhắn tin trước, còn anh rất họa hoằn. Lần cuối cùng gặp mặt nhau là khi anh đưa tôi vào quán cà phê sang trọng.

Và rồi trong lúc tôi đang hướng ánh mắt nhìn về màn hình lớn xem phim thì anh bất ngờ choàng tay ôm lấy vai làm tôi giật mình giãy nãy.

Từ trước đến đây, tôi chưa từng chạm vào đàn ông nên cảm thấy rất sợ. Ngay sau đó, tôi đòi anh chở về, lấy cớ thấy không khỏe.

Anh đã hỏi rằng tôi sợ anh hay sao mà phản ứng mạnh đến thế, tuy đúng là như vậy nhưng tôi lại dối lòng, dối anh, chỉ nói là lần đầu mình bị ôm nên bất ngờ và nhột thành thử mới có thái độ kia.

Kết quả là thời gian sau đó, anh im re, chẳng gọi chẳng nhắn gì. Còn tôi, vì lòng tự trọng trỗi dậy nên quyết định dừng lại mối quan hệ này, quyết định của riêng tôi và không nói với anh vì thực ra anh và tôi chưa từng hẹn ước, cũng chẳng ngỏ lời bày tỏ yêu thương, chỉ là đôi lần gặp mặt. Một cuộc tình nhạt nhẽo mà ban đầu tôi còn tưởng mình bước chân vào thế giới cổ tích.

Khi dì Hoa thắc mắc về mối quan hệ của hai đứa, tôi nói luôn là do anh quá bận, không có thời gian dành cho tôi nên tôi không muốn tiếp tục tìm hiểu nữa để dì khỏi hỏi.

Hôm nay, chuyền chỉnh lý tăng ca còn các tổ hết hàng thì được cho về sớm. Tôi lững thững xếp hàng bấm thẻ rồi bước lần ra cổng.

Mấy tuần giáp Tết, người ta đem quần áo, mũ nón, giày dép và vô số đồ dùng gia dụng đến trước công ty, trải bạc và đổ đống để bán.

Chiều nay cũng vậy, vừa tan làm là chỗ nào chỗ nấy chộn rộn những người là người, họ đua nhau chọn lựa, ướm thử, trả giá xôn xao cả một khúc đường.

- Vô coi không hai đứa? – Chị Vân nhìn chị Vui và tôi, cất tiếng hỏi.

Cả hai chúng tôi đều gật đầu, đằng nào cũng sắm đồ mặc Tết, sắm sớm một chút sẽ rẻ mà đẹp hơn là để cận ngày.

Trên đoạn đường này, có rất nhiều shop quần áo thời trang, đồ treo lên nhìn rất đẹp và bắt mắt nhưng ba chúng tôi chẳng dám mò vào vì biết rằng giá trong đó không hề rẻ.

Chị Vân xách một chiếc áo thun màu xanh, có viền ren quanh ống tay cụt, ướm lên người tôi.

- Vy mặc cái này hợp nè, lấy nha.

Tôi gật đầu đồng ý, vốn dĩ tôi không kén chọn, áo tay dài hay ngắn, quần ống loa hay ống túm gì tôi đều mặc tuốt.

Đồ của tôi trước giờ đều là mẹ mua cho, bây giờ là chị tôi mua, tôi chưa bao giờ tự tay lựa quần áo cho mình, riết thành thói quen, cứ mỗi lần dắt nhau đi chợ là tôi đứng như trời trồng, để hai chị ấy làm gì thì làm, lát trở ra thế nào cũng có cho tôi hai bộ.