Chương 30 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan

Thật tình, tôi thấy chị nói đúng. Thợ chặt dẫu sao vẫn ở thế chủ động hơn kiểm phẩm, ngoài tổ trưởng và cấp trên ra, chẳng ai trong tổ dám nói nặng nói nhẹ.

Hơn nữa, lỡ mai này chị có thêm em bé, nghỉ thai sản thì người khác sẽ thế vào chỗ của chị. Lúc đó, nhỡ đâu là người giống chị Kiều thì áp lực sẽ lại chất chồng lên tôi dẫu cho tay nghề đã khá hơn rất nhiều.

Đầu giờ làm việc của buổi chiều, cô bé lãnh hàng đi ký giấy tăng ca, báo đầu người để nhà bếp chuẩn bị cơm cho công nhân.

Mấy tháng liền, ba chị em chúng tôi toàn làm đến chín giờ đêm. Còn nhớ ngày đầu mới vô công ty, cứ mong ngóng có đơn hàng nhiều nhiều để được tăng ca thì bây giờ, ai cũng mong có được một ngày nghỉ để ngủ cho đã con mắt, bởi vì hàng hóa gấp gáp, công nhân phải làm luôn chủ nhật, được tính một thành hai.

- Thêm hai thợ chặt đưa đơn xin thôi việc nữa rồi kìa Oanh. - Chị tổ trưởng chẳng biết đến từ bao giờ, tựa vào mép bàn, cất giọng ảo não.

- Thì phải để người ta đi tìm kiếm tương lai tươi sáng chứ? Hổng lẽ làm công nhân hoài?

Chị Oanh tỉnh bơ trả lời, tay vẫn không ngừng đặt dao, nhấn máy.

Chị tổ trưởng thở dài một cái, hỏi nhỏ tôi kiểm tới size mấy rồi, xong lại đảo sang máy khác.

Tôi hiểu rõ, chị ấy báo tin có người xin nghỉ chỉ là phụ, cái chính là xem thợ chặt ra hàng được bao nhiêu để mà báo biểu lên ông giám đốc.

Chỉ tại chị Oanh là bạn bè với chị, nên đôi khi mở miệng hỏi thì hơi ngại, sợ chị Oanh lại nghĩ rằng chị là đang hối khéo, mất lòng mất ruột. Thế mới nói, bạn bè thân không quá thân, ương ương thật khó nói chuyện, bởi vì có hiểu được lòng nhau đâu.

- Mấy chị ấy nghỉ việc uổng quá chị ha, lương cao vậy mà. – Tôi cất tiếng nói với lên.

- Thì có chỗ tốt hơn nên họ đi chứ sao. Tao mà đi được là tao cũng đi, tính ra lương lá ở đây thấp hơn mấy chỗ khác. - Chị Oanh chậm rãi giải thích.

Rồi hình như đi guốc trong bụng tôi ra hay sao mà chị biết tôi đang thắc mắc, liền tiếp tục cất tiếng.

- Tại tao không biết chạy xe máy, chứ nếu không thì tao cũng đi.

- Nhưng làm đây quen rồi, tới chỗ mới lại bị ăn hiếp thì sao? Em sợ lắm. – Tôi dừng đếm, nghểnh cổ đáp.

- Nhưng tiền nào của đó mày ơi, làm bên kia nghe nói bị quản lý siết công chặt lắm, đi vệ sinh còn không có thời gian á.

Chị Oanh nói xong, tôi liền mắc cười trong bụng. Quanh qua quanh lại thì nơi này vẫn là đất níu chân người. Theo như tôi biết thì có nhiều chị, nhiều anh cũng thôi việc qua công ty mới, đâu một thời gian quay về, xin vào làm lại bởi không chịu nổi áp lực.

Vì tuy ở đây được vào hàng ngũ tay nghề giỏi nhưng khi sang chỗ khác thì có rất nhiều người giỏi hơn, cứ đua với họ một hồi sẽ kiệt sức.

Ví như một ngày người ta chặt được ba ngàn đôi giày mà mình chỉ có hai ngàn mấy là thấy ánh mắt của quản lý sẽ như thế nào rồi.

Khi chúng tôi hoàn thành xong các chi tiết to nhỏ của đơn giày thì cũng vừa đến giờ cơm chiều. Chị Oanh hối hả cởi chiếc tạp dề, phủi sơ sơ rồi lục lấy tờ giấy xin ra cổng đã ký sẵn, gấp gáp chạy đi đón con.

Con trai chị đang học mẫu giáo, trường gần ngay công ty, chị đón nó về thì gởi cho bà hàng xóm trông giúp, tối sẽ ghé đón một lần nữa.

Mấy tuần nay chồng chị cũng tăng ca túi bụi, chỗ anh ấy lại xa trường xa nhà trọ nên chị phải gánh hết. Tôi phụ trách lấy cơm đem vô xưởng cho chị, để lát nữa chị vào sẽ ăn sau.

Cầm chiếc hộp nhựa trên tay, tôi hòa vào đám người đông đúc, tiến ra nhà ăn.

Sau khi lấy phần cơm của chị Oanh cho vào hộp xong, tôi đến ngồi cạnh chị Vui và ăn phần của mình.

Trong các tổ thì tổ Lạng là ít người nhất, đâu có hơn mười chị thôi, vậy nên tôi qua ngồi ké bàn của họ cũng được vì còn trống chỗ.

Tôi ăn rất nhanh, có người bảo là tôi không nhai, nhưng thật ra tôi có nhai rõ ràng, chỉ là tôi nhai nhanh hơn họ thôi.

Tôi muốn tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi ít ỏi để nằm cho thẳng cái lưng. Ngồi cả ngày tới tối suốt mấy tháng trời, tôi ngỡ mình sắp thành bà Gù luôn rồi.

Qua cánh cổng khép còn chưa kín, tôi thấy dòng xe tấp nập đang hối hả xuôi ngược trong bóng chiều. Một ngày của họ kết thúc rồi, còn chúng tôi thì vẫn sẽ tiếp tục đến tận chín, mười giờ đêm.

Có người từng nói làm công nhân tăng ca mịt mù, bán cả thanh xuân, chẳng có thời gian quen ai thì sao có bạn trai cho được. Thế nhưng, tôi thấy mọi người vẫn quen và cưới nhau bình thường đấy thôi.