Chương 29 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan

Chị thợ chặt mà tôi được làm việc chung có cái tên đẹp. Chị tên Oanh, dáng người cao ráo, làn da trắng, đôi môi hình trái tim, giọng nói lanh lảnh, lòng bàn tay chị còn có cả nốt ruồi.

Theo như những câu chuyện không đầu không cuối mà tôi thoáng nghe qua miệng những người lớn thì tướng của chị phải là người giàu sang, sung sướng lắm. Vậy mà, chị cũng giống tôi, làm công ăn lương, tăng ca miệt mài, con trai còn ốm đau liên miên nữa.

Sáng nay, có thêm hai người mới vào. Tôi không biết những chị công nhân cũ kia vì sao lại xin nghỉ trong khi họ làm đã lâu năm, phụ cấp, lương thưởng cũng cao hơn tôi rất nhiều.

- Chị Oanh làm ở đây được bao nhiêu năm rồi chị? – Tôi cột lại bó hàng, cất tiếng hỏi.

- Mười hai năm rồi, tao làm từ năm mười tám tuổi, lúc đó công ty có hơn trăm người à.

Thế là, vì bắt trúng đài nên chị tiếp tục kể cho tôi nghe về những ngày đầu chị mới bước chân vào công ty. Theo như lời chị, tôi thấy hình ảnh của mình cách đây mấy tháng.

Ban đầu, chị cũng là kiểm phẩm như tôi. Hàng ứ nhiều quá, chị chẳng dám đi vệ sinh, cứ ngồi dính trên cái ghế mà kiểm đếm.

Trưa đến, mệt quá, chị bỏ luôn cả cơm, xưởng tắt điện tối mờ mà vẫn cứ tranh thủ bóc tách, xếp cho gọn để lát nữa sáng điện sẽ xem lại có hư hao gì hay không.

- Tối nào, tao cũng mơ thấy hàng ứ rổ này rổ nọ chồng lên nhau. – Chị cười vui vẻ nói.

- Em cũng vậy, ám ảnh thiệt á chị, giờ thì hết rồi. – Tôi tiếp lời.

- Ừ, thì phải quen chứ.

Nói rồi, chị lại tiếp tục tiết lộ lý do chị trở thành thợ chặt. Số là chị cũng rơi vào hoàn cảnh bị người khác o ép, bắt nạt như tôi nên chị quyết tâm học hỏi. Canh lúc họ bỏ máy trống để đi vệ sinh, chị leo lên mằn mò tập tành.

Qua thời gian, tổ trưởng thấy chị cũng biết đặt dao này nọ nên đưa đề xuất nâng chị lên làm thợ chặt luôn, lương tăng, đứng máy ngang hàng với người cũ.

Tuy vậy, chị than đứng ngày tám tiếng, nếu có tăng ca là thành mười mấy tiếng nên chân rất nhức mỏi, mới mấy ngày, chị muốn gục ngã nhưng cứ dặn lòng cố lên, lâu rồi cũng quen, nhức thì tối về ngâm nước nóng, bóp dầu.

- Cực thân nhưng đỡ áp lực tâm lý mày ơi, tao áp lực là tao nghĩ quẩn không hà. – Chị lại cười, tay vẫn đều đều thao tác.

Làm cùng chị, tôi còn mở miệng nói chuyện trên trời dưới đất được, chứ còn như lúc trước, đến thời gian vén mấy sợi tóc hay lau mồ hôi, hoặc giả uống nước còn chẳng có ấy chứ.

Có buổi, cổ họng tôi khô khốc, môi cũng nẻ ra vì mất nước, giống kiểu thí mạng cùi, hy sinh vì sự nghiệp kiểm hàng vậy, đến là khổ.

Nhưng nhờ đó, tôi mới căng não, sáng tác ra kiểu làm của riêng mình, nhanh, gọn lẹ. Để rồi, tiếng lành đồn tới tai tổ trưởng, chị ấy xách tôi lên hàng máy trên, gia nhập đội ngũ kiểm phẩm giỏi chứ không phải là bất kỳ ai khác.

Chị Oanh chặt nhanh hơn chị Kiều nhiều nhưng hàng hóa chị để rất gọn gàng, còn viết tem bỏ theo cho tôi biết số lượng mỗi chồng là bao nhiêu nữa.

Những hôm liệu có keo và không lót lớp nilong, chị chặt xuống là tách luôn rồi để mặt trơn quay lên hết cho khỏi dính. Tôi chỉ việc xem chúng có hư hay lẹm đứt không rồi đếm cột thôi.

Nhờ đó hàng hóa từ máy chúng tôi đi ra luôn chính xác về số lượng và chất lượng, chẳng bao giờ bị tổ May đổi trả hay mắng vốn. Thế mới nói, người này nâng đỡ người kia, công việc trôi chảy và năng suất hơn nhiều.

Có lẽ ai ngày đầu đi làm đều cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh giống chị Oanh và tôi, chỉ có điều, khi qua giai đoạn khó khăn bỡ ngỡ ấy, họ liền quên mất bản thân đã từng như vậy. Cứ lấy uy của hiện tại mà chèn ép, bắt nạt bóng dáng của mình thuở xưa.

- Lên chặt đi em yêu.

Chị Oanh vừa nói vừa tháo chiếc tạp dề ra, lấy cuộn băng keo dính bớt mấy vụn liệu bám trên người rồi đi thẳng xuống khu nhà vệ sinh.

Lúc nào cũng vậy, cứ mỗi khi chị rời máy là chị sẽ kêu tôi lên chặt thay. Mấy lần đầu, tôi đặt dao chưa chuẩn và bàn liệu cứ méo dần làm tôi liên tưởng tới hồi còn đi học, tôi cầm phấn viết mà chữ đầu câu thì giữa bảng, đến kết câu thì cao chót vót trên kia, cô giáo gọi đó là viết leo núi nhưng đến hiện tại, tôi đã có thể làm tốt hơn.

- Ừ, đó, thấy chưa, đi dao đều rồi, mốt làm thợ chặt luôn. – Chị Oanh đã quay lại, đứng kế bên, gật đầu tấm tắc khen.

- Em không thích làm thợ chặt đâu, em sợ lắm, lỡ chặt thiếu liệu rồi sao? – Tôi đáp.

- Chẳng lẽ mày kiểm hàng mãi sao? Phải phấn đấu chứ, lương thợ chặt cao hơn, phụ cấp cũng cao, còn được coi trọng nữa.

Chị lấy tạp dề mang vào rồi vẫy tay ra hiệu cho tôi bước xuống.