Chương 31 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan
Qua gần một năm, tôi được nâng lên làm thợ chặt, lương tăng, trách nhiệm cũng tăng, nỗi lo càng tăng thêm gấp bội.
Ngày chị tổ trưởng bước đến ngỏ ý bảo tôi đứng máy, tôi chối đây chối đẩy không chịu, nhưng rồi chị cứ nói mãi nên cuối cùng tôi đã đồng ý.
Ban đầu, tôi thao tác chậm chạp, sợ bị hao hụt vật liệu, cứ canh dao không cũng mất cả khoảng thời gian. Lâu dần thì quen, tuy không sánh được với các anh chị lành nghề nhưng chẳng đến nỗi bị gọi là thợ dỏm.
Ba tháng nay, hàng hóa chưa gấp mấy nên tôi, chị Vân và chị Vui không phải tăng ca, cứ làm đúng giờ hành chính thì về.
Chị em chúng tôi cũng đã mua được mỗi đứa một cái điện thoại Nokia thuộc hàng rẻ nhất và bền nhất, rớt xuống đất không vỡ, rớt vào nước thì phơi nắng khô xong lại xài.
Trong lúc chờ mấy anh đem vật liệu tới, tôi tranh thủ tựa vào bàn nghỉ một chút, cái chân tội nghiệp cứ tối về ngủ là nhức đến không chịu nổi nhưng sợ chị Vân và chị Vui lo lắng nên tôi chẳng nói ra, cứ chịu đựng vậy.
- Ngày nay máu chảy về tim rồi, mai mày có đi mua sắm gì không Vy? – Chị Oanh đứng máy kế bên, vui vẻ cất tiếng hỏi.
- Dạ không chị, em đợi Tết sắm luôn một lần. – Tôi đáp.
- Ừ. Có đi thì ra chợ ở Phường hai mươi á, quần áo rẻ mà đẹp lắm. Tao sắm đồ cho chồng với con tao toàn ngoài đó không.
Tôi mỉm cười gật đầu. Phụ nữ khi kết hôn rồi, trong mắt, trong lòng chỉ có mỗi chồng con thôi, quên mất bản thân mình.
Có lần, chị Oanh cũng nói với tôi, còn trẻ, chưa chồng thì lo sắm sửa cho bản thân, mai này có muốn cũng không được, phải tính toán, dè sẻn đủ thứ.
Chị nói thì tôi nghe vậy chứ chẳng làm theo. Nhà tôi còn đang ôm một số nợ khổng lồ thì sao dám nghĩ cho bản thân chứ.
Dẫu biết có cày cuốc thêm mười năm nữa cũng chẳng đủ để trả nhưng đâu thể vì thế mà cứ xài thoải mái.
Tối đến, ba chị em chúng tôi đem tiền ra đếm rồi đưa phần hùn tiền trọ, tiền điện nước và tiền ăn cho dì Hoa.
Sau khi chừa lại một khoản để lâu lâu mua bún bánh ăn sáng thay cho mì tôm và mua các đồ dùng cá nhân, dự phòng đau bệnh, chúng tôi gom khoản dư lại để gởi về cho mẹ.
- Dì với hai chị ăn kem không? Con bao. – Tôi phấn khích lên tiếng.
- Ừ, đưa tiền đây, tao đi mua cho. – Dì Hoa xòe tay, cười cười.
Tôi rút tờ một trăm ngàn đưa ra. Dì vui vẻ cầm rồi quay sang bảo chị Vân lấy xe để hai dì cháu chở nhau đi cho vui. Nửa năm nay, dì Hoa đã chuyển sang mua bán chứ không còn thêu vi tính nữa.
Dì bán bún thịt nướng ngoài chợ, chỉ một buổi sáng, trưa thì dọn rửa rồi về nhà, buổi chiều chuẩn bị các thứ, nhặt rau, nấu nước mắm, ướp thịt và cuốn chả giò, tối thì thảnh thơi.
Thằng Bo cũng đã biết tự đạp xe đi học nên dì chẳng phải đón đưa gì nữa, khỏe ra nhiều.
Tôi nằm lăn lốc trong phòng nghêu ngao hồi lâu thì thấy dì Hoa và chị Vân đã trở lại. Dì đưa bịch kem lên, cười híp mắt, khoe đã mua hết một trăm ngàn.
Tôi lấy làm lạ, vội mở ra xem. Đập vào mắt là những que kem xịn xò mang thương hiệu Merio. Thế này thì không hết tiền mới lạ, một que mấy chục ngàn cơ mà.
Tôi cứ nghĩ là dì sẽ mua loại thường thôi, một que tầm năm, mười ngàn gì đó, có ngờ đâu dì sang chảnh thế, đi tong một trăm ngàn của tôi, tại mới lãnh lương, không có tiền lẻ nên tôi mới đưa tiền chẵn.
Và mặc dù tiếc hùi hụi nhưng tôi phải nhăn răng cười vì thấy ai nấy đều đang vui vẻ ăn kem.
- Vy, có cái thằng này nó hay ra ăn bún tao mà nó chưa có vợ, tao thấy cũng được lắm, nghe nói tự mở công ty, có xe hơi luôn á mày, cũng hiền lành nữa, mày chịu không? Tao làm mai cho.
- Trời đất, người ta giàu với tốt vậy đâu tới lượt mình đâu dì. – Tôi đáp, tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm.
- Ai biết được mày, nó nói thích mấy đứa hiền hiền, sạch sẽ. Kệ, cứ gặp thử coi sao. Để tao hẹn nó nha, mai chủ nhật, tao chở mày ra chợ luôn.
Cả ba chị em tôi đều ngớ người nhìn dì Hoa. Cảm giác của tôi lúc này là trống không. Trên trời bỗng đâu rơi xuống một người mười điểm để dành cho tôi vậy kìa.
- Dạ, thì để con gặp thử coi sao.
Nghe tôi đồng ý, dì Hoa cười toét cả miệng, vội lấy điện thoại gọi cho người ấy, bảo sáng mai sắp xếp đến xe bún gặp tôi.
Cũng phải thôi, với tầng lớp lao động nghèo như chúng tôi, lỡ đâu may mắn vớ được một người giàu có làm chồng thì cả họ cũng mát mày mát mặt theo chứ đâu có đùa.