Chương 27 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan
Ước mơ của tôi lúc đó là muốn một mình ăn trọn một gói nguyên, không chia cho ai tẹo nào. Ấy vậy là bây giờ điều ấy đã thành sự thật.
Ăn uống dọn dẹp xong xuôi, tôi và chị Vui tiếp tục leo lên cái xe máy cho chị Vân chở đi làm. Bất giác, tôi nhớ lại khoảng thời gian buôn gánh bán bưng với cậu mợ. Quá khứ tuy có buồn nhưng một khi nó đã hóa thành kỷ niệm thì đều trở nên rất đẹp.
Qua một đêm suy nghĩ, tôi tràn đầy tự tin bước vào xưởng và đến bên bàn kiểm hàng. Sáng nay đi sớm, vậy nên, tôi tranh thủ thời gian quý báu ấy để kiểm nốt mớ hàng tồn động của hôm qua.
Không có áp lực về người thợ chặt hàng, tôi kiểm nhanh hẳn. Qua hết mười lăm phút, mọi thứ cơ bản đã gọn gàng.
Khi ánh điện khắp khu nhà xưởng được bật sáng cũng là lúc chị Kiều xuất hiện. Trông thấy mấy cái rổ trống, khóe miệng chị khẽ nhếch lên cười.
- Đi sớm kiểm hàng hả? Lát cũng ứ lại thôi.
Nghe câu đó, tôi cũng chỉ còn biết cười trừ, tuy vậy, trong lòng vẫn lo lắm. Dẫu sao chị cũng ở thế chủ động hơn tôi, sao đi làm mà tôi thấy cứ như đối đầu với kẻ địch vậy chứ.
Đeo chiếc tạp dề xong, chị Kiều nhanh chóng khởi động máy và bắt đầu thao tác lia lịa. Tôi phải công nhận chị là thợ giỏi, chặt rất nhanh.
Nếu chị giống như những anh chị thợ chặt khác thì có lẽ tôi cũng đỡ khổ. Họ để gọn gàng, những vật liệu có keo dính thì cứ xem số lượng dao nhảy và xếp đống năm mươi đôi, hoặc một trăm đôi, kiểm hàng chỉ cần gỡ ra, chia chân rồi kiểm coi hư bao nhiêu chiếc và ghi chú lại, chốc nữa họ sẽ bù vào, khỏi mất công đếm.
Tôi tập trung cao độ, cứ xếp đống hàng năm mươi đôi sẵn xong mới kiểm xem hàng có hư không. Một dao xuống năm đôi, cứ hư chiếc nào thì tôi bù ngay chiếc đó vào và cột cho nhanh.
Các chi tiết nhỏ thì tôi chia chân, đếm và xếp gọn bỏ vô trong bịch rồi ghi chú lại chân phải bao nhiêu, chân trái bao nhiêu để lát nữa biết đường mà bỏ cho đồng đôi chứ không cột nữa, bởi vì quá nhỏ nên khi cột rất khó, có lúc vuột tay, đổ hết, hai chân lộn tùng phèo, phải chia tách lại từ đầu.
Mấy chị kiểm phẩm kế bên rảnh chút thì chạy sang mỗi chị một chồng hàng xếp sẵn về chia chân giúp tôi, và hư bao nhiêu họ đều ghi vào mặt sau của miếng liệu để tôi biết đường mà bù.
Chị Kiều quay lên quay xuống thấy hàng chỉ ứ có chút ít và cái bàn thì gọn gàng chứ không tàn lan như hôm qua thì chị bực ra mặt.
Tôi cũng chẳng buồn nhìn tới chị lâu, cứ cắm đầu kiểm đếm cho xong việc mình. Đúng là trong cái khó ló cái khôn, nếu tôi cứ thẳng băng như hôm qua mà làm thì chắc tới mùa quýt cũng kiểm chưa xong đơn hàng.
Kết thúc một ngày làm việc suôn sẻ, tôi rời công ty với hai cánh tay mỏi nhừ vì hoạt động quá sức, tuy vậy thì tâm trí thoải mái rất nhiều. Tôi sẽ không còn bị mấy rổ hàng ứ lên tới nóc nhà ám ảnh trong giấc mơ nữa.
Ra đến cổng đã thấy chị Vân ngồi vắt vẻo trên chiếc xe đợi sẵn, tôi và chị Vui mau mắn chạy tới, leo lên.
Chị Vui vốn nhỏ con hơn tôi nên ngồi ở giữa, còn tôi dài chân, dài tay thành thử đeo phía sau. Ai mà nhìn vô cái xe lúc này hẳn đều cho rằng chị Vui là em của tôi chứ chẳng biết tôi nhỏ nhất.
- Nay Vân không tăng ca hả? Hôm qua mới tăng mà? – Tôi vói miệng ra phía trước, cất tiếng hỏi.
- Ừ, Tối nay hàng mới về tiếp, mai lại tăng. Hôm qua về ít. – Chị Vân đáp.
- Không biết khi nào tổ em mới được tăng ca ha? – Tôi tiếp tục bắt chuyện.
- Nghe đồn là sắp rồi đó, trên Kho vật tư phát liệu xuống thì mình bắt đầu. – Chị Vui nói.
Tôi khoái chí cười toe toét. Đối với những công nhân như chị em tôi mà nói, tiền làm có dư nhiều hay không phụ thuộc cả vào việc có tăng ca hay không, chứ lương căn bản chỉ đủ trang trải tiền nhà trọ, điện nước, ăn uống, chưa kể là bệnh tật và nhiều thứ phát sinh khác nữa.
Đi ngang chợ, thấy rổ cà pháo bày bán ngon quá, chị Vân ghé vào mua để muối ăn dần. Cà pháo muối chua và rau muống xào tỏi là món khoái khẩu của chị em tôi. Lần nào dọn lên mà có hai món này, kiểu gì nồi cơm cũng sạch bong kin kít.
- Mua một ký luôn đi Vân. – Tôi tham lam nói.
- Nửa ký thôi, mình đâu có hủ lớn đâu, khi nào ăn hết thì mua muối tiếp. – Chị Vui thụi vào tay tôi, chau mày.
- Con mắt của Vy lúc nào cũng to hơn bụng, ăn nhiều không ngán hả? – Chị Vân quay đầu nhìn tôi, cười chọc ghẹo.
- Cho em ăn quanh năm suốt tháng cũng được. – Tôi lầy lội đáp lời.