Chương 26 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan
Nhưng rồi đời vốn chẳng như mơ. Đầu giờ chiều của buổi làm việc, chị bầu đột nhiên thấy mệt nên ký giấy phép ra về, bỏ lại con ma mới là tôi bơ vơ một mình.
Chị Kiều thợ chặt lúc sáng thấy tôi sà vào bàn kiểm hàng thì coi bộ đã chẳng ưa gì rồi, chị nhìn tôi bằng nửa con mắt.
Tôi cũng không biết mình có chỗ nào không thuận mà khiến cho chị ấy vừa gặp đã ghét như vậy.
Sau khi bảo tôi ra phía sau phụ lôi bàn Simili lên máy chặt, chị ra sức chặt thật nhanh, quăng vèo vèo, lúc trúng, lúc trật làm mấy miếng mặt giày rơi lung tung dưới sàn.
Tôi phát hoảng, không ngồi ghế nữa mà đứng lên luôn, đôi tay thoăn thoắt lượm, lựa, chia chân, đếm rồi cột lại.
Nhưng cho dù tôi cố gắng đến đâu thì hàng vẫn ứ như thường, càng lúc càng cao rồi đổ xòa xuống, lấp hết cái bàn chẳng còn chỗ để kiểm nữa.
Nhưng bấy nhiêu đó đã là gì. Tiếp theo, chị chêm dao mấy chi tiết nhỏ vào những chỗ liệu trống, bắt tôi phải tự đếm thật nhanh rồi báo lại đủ chưa để chị lấy size khác lên chêm, không được để dư mà thiếu vật liệu.
Tôi kiểm miếng to rồi lại nhảy qua kiểm miếng nhỏ, đầu óc cùng chân tay hoạt động hết công suất khiến tôi dường như muốn tắt thở.
May thay, vừa lúc này thì chị tổ trưởng đi ngang, thấy hàng ứ cao như núi liền ôm sang bảo mấy cô kiểm phẩm máy bên kiểm phụ vì họ kiểm da, chặt từng miếng, ngồi nhàn nhã chứ không giống tôi, Simili trải tới mười lớp.
Đâu được một lúc lâu, tôi thấy chị dừng lại, thôi không chặt nữa, cứ đứng nhìn bảng đếm số lượng dao trân trân, xong lấy giấy viết ra ghi ghi chép chép rồi hầm hầm quay xuống nhìn như thể tôi là nguyên nhân khiến cho chị bị lộn vậy.
- Đủ rồi sao không báo? Để chặt dư giờ mấy size sau thiếu liệu rồi làm sao đây?
- Hàng ứ nhiều vậy sao em đếm cho kịp? Mấy dao nhỏ chị chêm thì em đếm rồi còn dao lớn chị bấm số lượng trên máy làm sao em biết chứ? – Tôi gân cổ cãi lại.
Thấy tôi sừng sộ hung dữ, chị ta mặc dù tức đen cả mặt nhưng cũng thôi không dũa tôi nữa mà nhảy ra khỏi bục đứng, thẳng một lèo sang bàn của chị tổ trưởng.
Tôi lia mắt nhìn theo, ấm ức, có lẽ là chị ta đang đổ hết tội lỗi lên đầu tôi đấy. Tôi cũng không hiểu sao mình gan thế, chắc là cực quá hóa điên.
Lát sau, chị tổ trưởng đến, nhìn ngó một hồi xong quay sang mắng cho chị Kiều một trận tơi tả. Tôi nghĩ cũng đúng thôi, lỗi của chị ấy rành rành ra thế mà đổ cho ai. Là chị khóa dao không mở đâm ra chặt hoài mà số không nhảy, thành thử cứ tưởng chưa đủ rồi chặt say máu.
Cuối cùng là lôi cả chuyên gia nước ngoài xuống, sau khi nghiên cứu, ông ấy bảo rằng không sao, kêu ghi chú vào tem treo vô để tổ may chuyển qua size nhỏ cũng được.
Tiếp đó, chị Kiều tiếp tục chặt, lần này tôi thấy chị cẩn thận lắm, mỗi khi khóa bảng dao để chêm dao nhỏ thì chị sẽ mở lại rồi mới chặt dao lớn chứ không dám quên nữa. Còn tôi thì hàng ứ vẫn cứ ùn ứ, tay vẫn cứ thoăn thoắt và ghế thì chẳng dám ngồi.
Gần đến giờ tan làm, chị Kiều quẳng cái tạp dề lên nóc máy rồi đứng phủi phủi quần áo, xong xách cái giỏ sẵn trên tay chực khi nào chuông reo sẽ chạy đi bấm thẻ mặc tôi dọn dẹp, làm gì thì làm.
Mấy chị kiểm phẩm kế bên thấy tôi tội nghiệp, xúm nhau qua phụ cột hàng, xếp vào rổ và hốt rác. Mọi việc vừa xong thì chuông cũng vang lên, tôi thở ra cả đằng tai, đằng miệng. Nếu mắt mà thở được chắc tôi cũng tận dụng mà thở nốt cho đỡ mệt.
Hôm nay bên Kho vật tư nhập hàng về nhiều nên chị Vân phải ở lại tăng ca. Thế nên tôi cùng chị Vui cuốc bộ về phòng trọ.
- Vui làm bên đó có mệt không? Có bị ai ăn hiếp không? – Tôi hỏi chị Vui nhưng mắt cứ nhìn lơ đãng phía trước.
- Không có. Mỗi khi lạng liệu mới thì chị tổ trưởng chỉ cho biết đường nào lạng để may rồi tự mình làm thôi, không ai nói gì hết. Còn bên Vy thì sao?
- Ờ, em kiểm hàng, coi nó có hư hao thì lựa ra rồi đếm cột lại thôi. – Tôi đáp.
Chị Vui gật gù, khen chỗ này làm việc không áp lực lắm nên chị thấy thích. Nghe chị nói, tôi cũng mừng cho chị.
Bản thân cũng chẳng dám ca than gì, tôi sợ chị lại buồn lại lo rồi lại ốm thêm chút nữa. Thôi thì tối nay về vắt tay lên trán xem có cách nào làm việc hiệu quả hơn không chứ biết làm sao.
Bình minh đến mang theo những lắng lo về một ngày làm việc sắp bắt đầu. Bữa sáng của ba chị em tôi tiếp tục là mì gói, tôi muốn hô vang khẩu hiệu "mì gói tiện lợi".
Nhớ lúc nhỏ, mỗi buổi sáng thức dậy đi học, chị Vui và tôi sẽ chế một gói mì và chia đôi ăn cho đỡ tốn, nếu còn cơm nguội thì xắn một cục bỏ vô ăn thêm, không thì thôi.