Chương 25 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan

- Lấy mì nấu ăn sáng hãy đi làm nha tụi bây, để đói xỉu á.

Dì nói và đặt cái bịch xốp lên kệ bếp, trong có tầm mười gói mì Gấu Đỏ và năm cái trứng gà, còn một bịch giá sống nữa.

Tôi vâng dạ rồi lấy nồi bắt nước sôi, chị Vui thì rửa giá, chị Vân xé mì cho vào tô.

- Dì có ăn bây giờ không để con nấu luôn dì? – Chị Vân quay sang dì Hoa, lên tiếng hỏi.

- Tụi bây ăn trước đi, tao ngủ giấc cái đã.

Dứt câu, dì nằm luôn xuống tấm chiếu, cạnh bên thằng cu Bo, trùm mền, nhắm mắt. Tôi nhìn chị Vân, khẽ thở dài.

Trông cái cảnh của dì mà tôi chẳng còn có ý định sẽ yêu và kết hôn với ai. Tôi sợ hôn nhân bỗng chốc vỡ tan, tôi sợ bản thân không có đủ sức để gồng ghánh và chịu đựng như dì, tôi không mạnh mẽ đến vậy.

Bảy giờ đúng, ba chị em chở nhau chạy đến công ty. Theo lời chị Trúc thì bảy giờ rưỡi sẽ bắt đầu làm việc, nghe chị nói giờ giấc quy định như vậy là để công nhân có nhiều thời gian nghỉ trưa trước khi bắt đầu vào làm buổi chiều.

Nhìn đoàn người từ từ đổ vào cổng chính, tôi thấy hơi ngợp, số lượng công nhân ở đây đông hơn xí nghiệp gỗ rất nhiều, độ chừng phải bốn trăm mấy gần năm trăm người chứ chẳng ít hơn.

Những cô công nhân trẻ trạc tuổi chị em tôi ăn mặc rất đẹp, quần jean và áo thun đủ màu, đủ kiểu, tóc duỗi nhuộm vàng, nữ trang đeo đầy người. Những bà, những cô lớn tuổi thì mang đồ xuề xòa hơn.

- Em tưởng công ty trong này bắt mặc đồng phục như mấy công ty quay trên thời sự chứ. – Tôi nghiêng đầu vào chị Vân, nói khẽ.

- Mấy công ty kia lớn, với lại là của nhà nước, còn này là tư nhân. – Chị đáp.

Lúc mọi người đã vào xưởng làm hết thì chị Trúc mới xuất hiện. Sau khi kẹp ba tờ giấy khám sức khỏe vào ba bộ hồ sơ, chị vẫy tay bảo chúng tôi đi theo lấy dấu vân tay để bấm thẻ rồi xuống tổ.

Mới vào đến đầu xưởng thì một người đàn ông cao to xuất hiện. Tôi nghe ông ấy nói chuyện với chị Trúc bằng tiếng Trung Quốc. Tôi biết là vì có một số từ tôi đã nghe trong những bộ phim chiếu trên ti vi.

Cuối cùng, theo lời ông ấy, chị Vân được vào làm kiểm hàng ở Kho vật tư, chị Vui vào tổ Lạng, còn tôi vào tổ Chặt, sát bên tổ Lạng luôn.

Chị tổ trưởng dẫn tôi lại cái máy chặt ở hàng cuối, lấy ghế bảo tôi ngồi rồi khẽ vỗ vào vai một chị công nhân đang mang bầu, bụng lớn vượt mặt, đoán chừng cũng sắp sinh.

- Phượng chỉ cho nó kiểm hàng giùm em nha, mai mốt thế chỗ đó.

- Ừ, để chỉ cho. – Chị bầu cười cười, đáp.

Thế là cả buổi sáng, tôi nhanh chóng học được các dấu biểu thị size của giày, chân nào là trái, chân nào là phải để chia ra vì khi chặt xuống, hai chân sẽ úp vào nhau, rồi miếng liệu nào thì lấy được và miếng nào thì phải bỏ đi.

Dưới sự hướng dẫn nhẹ nhàng của chị bầu, tôi thấy công việc này cũng chẳng đến nỗi nào, một chút vui mừng len lỏi vì đã giải tỏa được áp lực từ tối hôm qua.

Miệt mài kiểm, đếm nên khi nghe tiếng chuông báo giờ cơm trưa vang lên, tôi còn thấy sao thời gian trôi nhanh quá.

Chị bầu bảo tôi đi theo chị ấy ra nhà ăn, tôi vội vàng bám chị bén gót vì sợ lạc. Dù sao cũng mới vào, tôi vẫn chưa nhớ mặt được ai trong tổ, lỡ đâu ra đó đông đúc quá hoa mắt lại chẳng biết tổ mình ở đâu mà lấy cơm.

Khi đã yên chỗ và hộp cơm đã ngay trước mặt, tôi mới đảo mắt tìm hai chị. Hóa ra tổ chị Vui ngồi ăn gần tổ tôi luôn, còn chị Vân thì không hiểu lẫn vào đâu mà tôi nhìn hoài chẳng thấy.

Đánh liều hỏi một chị gái kế bên mới biết là bộ phận Kho vật tư và Phòng mẫu sẽ ăn trước chúng tôi mười lăm phút để có chỗ ngồi và đổi lại thì họ cũng sẽ vào làm buổi chiều sớm hơn dưới xưởng mười lăm phút.

Ăn cơm xong, tôi lủi qua tổ chị Vui và ngồi cùng chị. Xưởng giày buổi trưa khá im ắng, ai cũng trải vội cái bao hoặc miếng catton xuống để nằm nghỉ, còn hai chị em tôi vì lạ quá nên cứ ngồi và chờ cho đến giờ làm.

- Cái chị mà chỉ Vy làm đó, chị có la hay khó chịu gì không? – Chị Vui hỏi nhỏ.

- Không có, chị ấy nói nhẹ nhàng lắm. Em biết hết size giày rồi á. Còn Vui thì sao, cái máy lạng này có dễ làm không? Em thấy nó giống máy may ha?

- Thì mới biết nên chị lạng chậm thôi, lạng nhanh là vô tay á. Lúc mới nhìn, chị cũng tưởng nó là máy may.

Thoáng thấy người bên cạnh trở mình lăn qua, hai chị em liền im bặt mặc dù nãy giờ vẫn nói rất nhỏ, cứ như nhân tình thủ thỉ với nhau.