Chương 24 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan
Ăn trưa xong, dì Hoa chở thằng Bo đến trường. Chúng tôi lấy mấy bộ hồ sơ ra kiểm tra lần nữa rồi nằm ngủ một giấc.
Chiều nay cả ba chị em sẽ đến công ty nộp và hỏi trước xem còn thiếu giấy tờ gì để bổ sung.
Vì cả đêm trên xe cứ chập chờn, chẳng thẳng giấc nên mới qua mấy phút mà hai chị đã ngủ rất say. Riêng tôi cứ lăn qua lộn lại mãi, trong đầu đang tưởng tượng đủ các tình huống cho buổi xin việc chiều nay, tôi lo có khi nào họ không nhận mình không.
Đúng bốn giờ ba mươi phút chiều, chúng tôi nhanh chóng di chuyển tới công ty. Dì Hoa chở tôi, còn chị Vân chở chị Vui chạy theo sau.
Cũng may là đường sá trong khu này không mấy đông đúc nên tôi cũng đỡ lo vì chị Vân chỉ mới biết chạy xe có mấy tháng.
Đến nơi, dì thả tôi xuống rồi chạy thẳng đến trường của thằng Bo, chờ đón nó luôn. Cả ba chị em cứ nhón chân nhìn tới nhìn lui vào cái cổng sắt đang đóng kín mít.
Sau một hồi quan sát, chị Vân đánh liều thò cổ qua ô cửa chỗ phòng bảo vệ để hỏi thăm.
- Chú ơi, cho cháu hỏi là mình nộp hồ sơ xin việc ở đâu vậy chú?
- Xin việc hả? Đưa đây chú xem. – Ông ấy vừa nói vừa đưa tay đón lấy.
Sau khi xem sơ lược ba bộ hồ sơ, ông bảo vệ mở cổng, cho chúng tôi vào trong và chỉ đến một căn phòng nhỏ gần đó.
- Vô gặp chị Trúc nha.
- Dạ, tụi cháu cám ơn chú. – Chúng tôi đồng thanh đáp lời.
Ông ấy vừa quay lưng, chị em chúng tôi cũng nhanh chóng nối gót nhau vào phòng. Cũng may trong phòng chỉ có một người con gái nên cả ba đinh ninh đó chính là chị Trúc.
- Tụi em chào chị Trúc, tụi em tới nộp hồ sơ xin việc á chị. – Chị Vân rụt rè cất tiếng.
Chị Trúc thôi không nhìn vào máy tính nữa, ngước lên rồi bảo để hồ sơ lên bàn cho chị xem thử.
Tôi lén quan sát chị, dáng người chị hơi thấp, cũng khá nhỏ nhắn, nước da nâu mịn màng và mái tóc chỉ chấm ngang vai.
- Ba chị em ruột phải không? – Chị vừa xem vừa hỏi.
- Dạ chị. – Chị Vân thay mặt trả lời.
- Sao không có giấy khám sức khỏe vậy mấy đứa?
Nói rồi, chị lại ngẩng đầu lên. Tôi và hai chị đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu cái giấy khám sức khỏe đó là gì và lấy ở đâu thì có, lúc xin làm xí nghiệp gỗ đâu thấy họ yêu cầu nên chúng tôi nào có khái niệm gì về nó.
- Lát nữa, ba đứa chạy lên trên công ty một khúc, có cái phòng khám đa khoa ấy, nói khám sức khỏe để đi làm là họ biết à, rồi sáng mai tới đưa giấy khám cho chị xong vào làm luôn.
Tiếp đó, chị Trúc phổ biến nhanh cho chúng tôi về mức lương căn bản thử việc ba tháng đầu, các phúc lợi, phụ cấp, giờ giấc tăng ca.
Chị nói tới đâu, mắt tôi sáng tới đó. Đúng là như dì Hoa đã nói, làm ở đây lương cao hơn nhiều, còn được bao ăn cơm, phụ cấp chuyên cần, nhà trọ, lễ tết nghỉ vẫn có lương, còn có quà của công đoàn nữa, làm trọn một năm thì sẽ được đăng ký đóng bảo hiểm. Những điều này lúc làm xí nghiệp gỗ hoàn toàn không có.
Ký vào hợp đồng thử việc xong, chúng tôi rối rít cám ơn chị rồi vội vã ra cổng, chở nhau chạy tới phòng khám đa khoa gần đó.
Sau một hồi khám và đo nhịp tim, bác sĩ ghi chép và đóng cho cái mộc đỏ vào giấy, thế là xong.
Lúc chúng tôi về đến nhà thì dì Hoa đã đi làm, chỉ còn mỗi thằng Bo đang ngồi học bài trong phòng. Nhìn nó, tôi lại nhớ bé Ly và bé Lan.
- Không biết ba chị em mình có được làm chung một tổ không nữa. – Chị Vui vừa nói vừa bới cơm cũ qua tô để rửa nồi nấu cơm mới.
- Khác tổ thì cũng chung công ty mà, có sao đâu Vui.
Nói rồi, tôi lấy cái rổ bỏ xuống nền nhà, lôi bó rau muống trong bịch ra nhặt. Ban nãy, đi ngang qua chợ, chị Vân thấy rau non quá nên tạt vô mua một bó to tướng.
- Nhặt đủ buổi tối thôi, nhiều quá ăn không hết phí lắm. Mình luộc lấy nước làm canh rồi xào sau. – Chị Vân tách đôi bó rau, lấy một nửa cột lại bỏ vào bịch treo lên.
Nấu xong thì trời cũng đã sụp tối. Chúng tôi nhanh chóng dọn cơm ra ăn. Bữa cơm có trứng đổ chả, rau muống xào tỏi và nước rau muống luộc vắt chanh.
Bưng chén cơm lên, tôi bất giác ngó ra ngoài trời. Bóng tối luôn có cách khơi gợi nỗi nhớ rất riêng, da diết vô cùng.
Mới hôm qua thôi, chúng tôi còn ngồi ăn cơm cùng ba mẹ và các em mà giờ đã ở đây rồi. Người đi mà cứ như chim bay vậy, xa ngút ngàn xa.
Đêm trôi qua rất nhanh, bình minh dần ló dạng. Lúc chúng tôi thức giấc thì dì Hoa cũng vừa mới đi làm về. Sau một đêm thức trắng, trông dì phờ phạc hẳn.