Chương 23 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan

Ánh mặt trời cuối ngày rơi xuống sau ngọn núi, hắt những tia sáng vàng yếu ớt nhuộm đỏ chiều hoàng hôn.

Chiếc xe khách từ từ chuyển bánh, tiếng còi xin đường vang lên như lời chào tạm biệt.

Nhướn mắt nhìn ra ô cửa kính, sống mũi tôi thoáng cay cay khi thấy dáng người khắc khổ của ba cứ nhỏ dần rồi mất hút.

Quang cảnh bên ngoài sẫm màu theo nhịp thời gian trôi, những căn nhà nhỏ lác đác dọc hai bên đường làm cho tôi nhớ nhà da diết dù chỉ mới rời xa chưa đầy nửa tiếng đồng hồ.

Còn nhớ lần đầu tiên vào Sài Gòn, tôi đã vô cùng vui sướng, chỉ muốn mau mau leo lên chiếc xe khách dài thòng để nhanh tới nơi. Thế nhưng chuyến đi lần này thì khác, tôi chẳng mong chờ chút nào.

Ngày cuối tuần khép lại buồn tênh. Ba chị em chúng tôi chọn đi ngày này để chờ đứa em trai đi học dưới huyện về cùng ăn bữa cơm, không phải bữa ăn sum họp mà là chia tay. Tôi nhớ như in ánh mắt quyến luyến đong đầy nước của chúng, thật xót xa.

- Khi nào mình mới về lại vậy Vân? – Tôi đưa tay vuốt nhẹ ô cửa kính, mơ màng hỏi.

- Chắc là Tết. – Chị Vân đáp trong tiếng ngáp dài.

Chị Vui ngồi sát bên chị Vân, cúi đầu im lặng. Tôi biết chị còn nhớ nhà hơn cả tôi, dù gì thì tôi cũng đã một lần đi xa, còn chị thì chưa bao giờ rời khỏi nhà cả.

Ngày mai, khi ánh mặt trời ló dạng, chị Vân sẽ không nấu chè như mọi hôm nữa, tôi sẽ không đạp xe tới xưởng gỗ và chị Vui cũng không phải mở cửa dọn quán, không phải trộn men vào cơm ủ rượu và nhiều việc khác nữa. Qua hết đêm nay, mọi điều sẽ khác.

Màn đêm cứ thế trôi dần. Khi tôi thức giấc thì trời đã sáng. Chiếc xe khách từ từ quẹo vào bến.

Sài Gòn luôn như vậy, hối hả và nhộn nhịp. Tiếng người nói cùng tiếng còi xe vang lên inh ỏi làm đầu tôi cũng choáng váng theo, tôi cần có thêm một chút thời gian để bắt lại nhịp sống nơi đây, về xứ núi hơn một năm nên tôi quen sống chậm mất rồi.

Theo lời dì Hoa dặn, chúng tôi nhờ anh lơ gọi giúp cuộc điện thoại vào máy của dì, nói biển số xe cho dì biết rồi cứ ở yên trên xe chờ dì tới đón.

Khách đã xuống hết, chỉ còn lại ba chị em chúng tôi túm tụm với nhau. Anh lơ kéo chiếc xe máy dưới gầm xe khách ra, dựng sát bên cửa lên xuống rồi vào quán cà phê gần đó.

Gần tám giờ thì dì Hoa đến. Ba chị em vội vã nối gót nhau chạy xuống, theo dì đến chỗ xe Dasu mua vé về Bình Hưng Hòa. Dì mua vé cho hai chị, còn tôi thì ngồi sau xe máy để dì chở.

- Ngày nay dì không đi phụ cậu sao dì? – Tôi buột miệng hỏi.

- Tao nghỉ rồi, giờ đi làm xưởng thêu vi tính, thêu ban đêm. Làm luôn chủ nhật.

Tiếp đó, dì kể sơ qua cho tôi nghe. Số là, dì và cậu mợ đã nảy sinh mâu thuẫn, xích mích nên dì nghỉ và dọn ra phòng trọ, đi làm được một tháng nay rồi.

Dì xin làm ca đêm để có thời gian nấu nướng cho thằng Bo ăn và đưa đón nó học hành, năm nay nó lên lớp bốn, học buổi chiều.

Qua câu chuyện của dì và nhớ tới chuyện của mình cùng chị Vân trước kia, tôi rút được một kinh nghiệm là đừng bao giờ sống chung đụng và làm công cho người thân hoặc bà con.

Mới đầu tình thương mến thương lắm nhưng theo thời gian kiểu gì cũng có chuyện, nín nhịn thì còn tiếp tục chứ nói phải trái ắt sẽ xảy ra cãi vã rồi mất tình mất nghĩa luôn. Hoặc giả là khi mình muốn tìm công việc mới họ cũng sẽ không thích và kết cục lại là giận nhau.

Đâu tầm một tiếng rưỡi đồng hồ thì tới bến xe Dasu. Dì Hoa cùng chúng tôi tay xách nách mang đồ đạc xuống rồi gọi thêm chiếc xe ôm chở hai chị vào khu nhà trọ.

Dì nói ban đầu có mỗi dì với thằng con ở thì giá khác, giờ xin thêm ba chúng tôi ở cùng nên bà chủ bảo tăng thêm mấy trăm.

Dãy nhà trọ nằm trong một con hẻm nhỏ, sát bên còn một mảnh đất trống, cỏ mọc um tùm. Nơi đây trước kia vốn là đất ruộng, nhưng giờ người ta đổ đất lắp ruộng rồi xây nhà. Phòng trọ dì thuê bé xíu xiu, phòng tắm đó, bếp ngay đó, chỗ ngủ cũng ở đó nốt, chật hẹp vô cùng.

- Lấy quần áo ra xếp hết vô tủ cho gọn đi mấy đứa. – Dì hối.

- Dạ. – Cả ba chị em tôi đồng thanh đáp.

Dì Hoa mở cái tủ sắt, chỉ chỗ cho chúng tôi rồi rút điện thoại gọi vào số cô Mai, nhờ cô sang báo với mẹ rằng cả ba đứa đã tới nơi, xong lại tranh thủ lấy nồi vo gạo nấu cơm.

- Sáng tao mới làm về rồi ra bến xe nên không có thời gian đi chợ, ăn đỡ chả trứng với nấu gói mì làm canh nha bây.

- Dạ, ăn gì cũng được mà dì. - Cả ba đồng loạt gật đầu tán thành.