Chương 22 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan
- Ai gọi vậy? – Ba hỏi.
- Là dì Hoa. – Mẹ cầm lấy chén lên, đáp.
- Dì nói gì vậy mẹ? – Chị Vui rụt rè lên tiếng.
- Dì kêu mẹ cho mấy đứa vô Sài Gòn làm công ty giày da, lương trong đó cao, công việc cũng nhẹ nhàng, có bảo hiểm, phúc lợi này nọ.
Nói tới đó, giọng mẹ như nghẹn lại.
Ba đã ăn xong, lẳng lặng đứng lên, đi ra ngoài. Lát sau, nghe mùi khói vởn theo làn gió bay vào, tôi biết ba đang hút thuốc. Chuyện hồi chiều dì Liễu ghé nhà, có lẽ ba cũng nghe mẹ kể rồi.
Nếu hỏi lúc nào khiến người ta khổ sở và chán nản nhất thì tôi nghĩ đó chính là những lúc bản thân cảm thấy bất lực. Cảm giác đó tựa như cơ thể này chẳng có chút giá trị gì cả, chẳng thay đổi và xoay chuyển được gì, chẳng thể níu giữ được gì và đành chấp nhận buông tay.
- Con muốn vô lại Sài Gòn để đi làm, mẹ cho con đi nha. – Tôi ngập ngừng lên tiếng.
- Con cũng đi. Ở đây bán chè, chẳng kiếm được bao nhiêu. – Chị Vân hưởng ứng.
- Con đi nữa mẹ, dạo này nhiều nhà nấu rượu với bán tạp hóa quá, khách khứa chia ra, có nồi rượu mà bán hoài chẳng hết. – Chị Vui tiếp lời.
Mẹ im lặng, không nói gì. Đối diện tôi, bé Ly cúi gằm mặt vào chén, thi thoảng cứ hít hít cái mũi.
Tôi biết là nó đang khóc nhưng sợ mọi người phát hiện nên mới lấy cái chén che đi tầm nhìn. Nó không nhìn thấy chúng tôi rồi cứ tưởng rằng chúng tôi cũng không thấy nó.
Cơn gió lạnh mang theo hơi nước ẩm tốc mạnh vào làm cánh cửa sổ bằng gỗ bật đánh sầm. Tôi vội vàng đứng lên, với tay níu sợi dây cột lại.
Cái chốt cửa chỉ dùng như vật trang trí vì qua bao mùa mưa, gỗ đã nở ra, thành thử cửa to hơn khung, không khép kín được, chốt không tới.
Ánh đỏ của điếu thuốc vụt rơi xuống đất. Ba lặng lẽ trở vào, đến ngồi trên chiếc võng. Chị em tôi thu dọn mâm cơm, đem xuống bếp.
Chị Vui xới nửa chén cơm, chan ít nước kho rồi bỏ ít cá vụn trộn đều, xong, đổ vào cái dĩa ở góc bếp cho con mèo. Còn chị Vân thì lấy đậu đi ngâm để mai nấu chè.
- Để chị rửa cho. – Chị Vui đến cạnh tôi, nhẹ cất tiếng.
- Để em rửa cho. – Tôi cười đáp.
Cứ nghĩ đến những tháng ngày sau này không thể phụ mẹ rửa chén, giặt giũ, quét nhà, sống mũi tôi bất giác cay xè.
Nếu có thể, tôi muốn gom hết những việc của ngày mai, ngày mốt, tháng sau và tháng sau nữa để làm một lần cho mẹ đỡ vất vả.
Lúc trước còn có chị Vui đỡ đần, nhưng sắp tới đây, cả ba chị em đều vào Sài Gòn rồi, hai bé thì còn quá nhỏ, mẹ phải làm hết thôi.
- Mình tính chừng nào đi? Rồi lương của Vy ở ngoài xưởng thì sao? – Chị Vui hỏi.
- Lương đó tới ngày thì nhờ ba ra nói tên rồi lấy thôi, ở đó cũng dễ, em thấy người ta toàn nghỉ ngang rồi nhờ người nhà lấy giúp. Nhưng mà để em nói trước với chị kế toán.
- Ngày mai chị mua mấy bộ hồ sơ xin việc về ghi rồi chụp hình thẻ dán vô, còn công chứng hộ khẩu, chứng minh nữa, nghe dì Hoa dặn mẹ vậy á. - Chị vỗ nhẹ vai tôi rồi đi lên nhà trước.
Khi chẳng còn ai bên cạnh, nước mắt tôi mới trào ra. Cơn mưa đêm cuối mùa hạ thật buồn, những hạt nước li ti xuyên qua kẽ vách gỗ, làm ướt mặt tôi.
Thật tâm tôi rất muốn ở lại đây, muốn được gần bên ba mẹ, các chị và các em chứ chẳng muốn đi đâu. Tôi thích cái cảm giác mỗi chiều tan làm, lúc bánh xe đạp lăn vào trong sân, thấy ba đã chạy xe về, thấy mẹ và chị đang thu vén mọi thứ quanh nhà.
Tôi thích những bữa cơm tối đủ đầy người thân quay quần bên nhau. Cảm giác đó thật hạnh phúc, bình an và nhẹ nhõm biết bao.
Có lẽ những gì đẹp đẽ thường sẽ trôi qua và biến mất rất nhanh, mà tôi mãi bất lực chẳng thể vươn tay níu giữ. Khi trong túi không có tiền thì làm gì có khả năng giữ gìn hạnh phúc. Mái nhà này, tôi còn chẳng biết sẽ giữ lại được trong bao lâu.
Con người nào có giống con gà, nó đang ăn bên này, bị đuổi thì nó sẽ nhảy sang bên khác và tiếp tục ăn, tối đến thì rúc đại vào lùm bụi nào đó để ngủ.
Còn một đại gia đình như chúng tôi phải làm sao, chỗ ăn, chỗ ở là một vấn đề rất lớn, rồi còn mấy đứa em đang đi học nữa.
Tuy mức lương trong Sài Gòn khá cao nhưng để tích cóp và mua được một mảnh đất làm nhà thì thật là không tưởng, nhưng ít ra ở đó, chúng tôi sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nơi đây.
Tráng chén úp vào rổ xong, tôi đến ngồi cạnh con mèo đen đang lim dim, gừ gừ trong đống tro. Chưa rời đi mà sao đã thấy nhớ rồi, tôi nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ ba đứa em, nhớ từng cánh cửa, từng cái cây trong vườn, cả con mèo này và dãy núi sương phủ sau nhà nữa.
Lúc còn nhỏ, tôi đã bị hấp dẫn bởi những lời kể cùng những hình ảnh lung linh về Sài Gòn nên đã ao ước được sống, được làm việc ở đó nhưng thực tế cho tôi thấy nơi đó chẳng có hoa hồng, hay ít nhất là chẳng có đóa hồng nào dành cho tôi cả.
Những mơ ước đã dần chẳng muốn thực hiện mà chỉ là mơ cho có động lực bước tiếp, mơ cho tâm tư đỡ buồn, mơ như huyễn hoặc và an ủi chính mình.
Ngoài trời, mưa rơi ngày càng nặng hạt. Mái tôn cũ kỹ trên đầu ràn rạt tiếng mưa mau. Những tàu lá chuối sau hè bị gió đánh rách tả tơi, xác xơ, ướt đẫm. Cơn mưa kết thúc một mùa hạ và kết thúc luôn chuỗi ngày ấm áp, vui vẻ trong tôi.