Chương 5 - NHẬT KÝ SỐNG LẠI BÁO THÙ
Chuyển ngữ: Tiểu Mộc Lan aka Huệ Chất Lan Tâm 蕙質蘭心
Phần 5:
19.
Tôi nhờ bên phía Hàng Châu giúp mua vé cho chị Phương đi trước.
Dù sao thì lần này cũng là chị ấy ra mặt giúp lừa bác gái cả, không biết dưới tình huống này, nhà bọn chúng có điên cuồng tới mức sẽ làm ra chuyện gì không.
Chị Phương bán sang tay quầy quà vặt.
Nhân bóng đêm, chị kéo vali hành lý, ôm con nhỏ, đứng trước cửa thôn chuẩn bị rời đi.
Tôi một mình đến tiễn chị.
Trong bóng đêm nặng nề, chị bỗng cong khóe môi cười, đáy mắt là nước mắt óng ánh.
Chị cố gắng kéo từng trong vali ra một chiếc áo khoác màu đỏ, chậm rãi đưa cho tôi.
“Thịnh Niên, tạm thời chị chỉ có thể đi cùng em đến đây, em phải phấn chấn lên, chị ở Hàng Châu chờ em và chú dì.”
Trong lúc hoảng hốt tôi lại nhớ về đời trước.
Cũng là vào một đêm thế này, cũng là một chiếc áo khoác đỏ thế này, cũng là chị.
Chị dịu dàng cổ vũ tôi: “Thịnh Niên, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây, cô nhất định phải tự mình tỉnh lại đó.”
Thật tốt, đời này, tất cả vẫn còn kịp.
Chị Phương đã đi nhưng cuộc chiến giữa tôi và cả nhà bác cả lại không hề gián đoạn.
Thật ra cũng chỉ là tôi đấu đơn phương.
Bọn người bác trai cả mãi mãi cũng sẽ không biết, người đứng sau kế hoạch là tôi.
Tôi kêu ba mẹ niêm phong nhà cửa lại, chúng tôi rất nhanh sẽ rời khỏi quê nhà, nhưng nhà cũ vẫn muốn giữ lại.
Đối với ba mẹ, đây là gốc rễ cội nguồn của bọn họ.
Vốn bọn họ không muốn đi với tôi.
Nhưng tôi chỉ cần hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn bọn họ, bọn họ sẽ lại mềm lòng.
Tôi nói tôi sợ nằm mơ thấy ác mộng, tôi sợ lại rơi vào trong mơ, bọn họ lập tức đáp ứng mọi điều tôi muốn.
Đây là ba mẹ của tôi.
Ngày thứ ba nhà bác trai cả phá sản, bọn chúng đánh lẫn nhau, đồ đạc trong nhà bị đập vỡ toàn bộ.
Ngày thứ bảy nhà bác trai cả phá sản, bọn chúng nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, cho biết số tiền kia không tìm lại được.
Ngày thứ mười lăm nhà bác trai cả phá sản, anh họ Cát bị cô gái ở trên trấn từ hôn, gã không còn dáng vẻ vênh mặt hất hàm như đời trước đến nhà tôi lục lọi kia nữa.
Ngày thứ hai mươi tám nhà bác trai cả phá sản, họ hàng đến đòi nợ vây kín cửa nhà lão, đánh bọn chúng đến mặt sưng mắt thâm. Đây đều là họ hàng đã cho nhà bác trai cả vay tiền mua nhà, cũng là đám đã đến nhà tôi lúc trước.
Ngày thứ ba mươi nhà bác trai cả phá sản, bác trai và bác gái cả nhặt được một tờ rơi từ dưới gầm giường, bọn họ như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, hồ đồ mơ màng đi ra khỏi ngọn núi này.
Ngồi lên xe ba gác lái đến trạm máu, đi lên kết cục của ba mẹ tôi đời trước.
Đó là… ác mộng mà tôi tỉ mỉ dệt cho bọn chúng.
20.
Ngày thứ sáu mươi nhà bác trai cả phá sản, bác trai và bác gái cả đồng thời nôn mửa rồi hôn mê.
Đưa đến bệnh viện kiểm tra thì được chẩn đoán chính xác là đã mắc phải bệnh hiếm gặp về máu.
Cái loại mà trị không hết, chắc chắn sẽ chết ấy.
Vận mệnh xoay chuyển, cuối cùng cũng đã xoay kim đồng hồ về phía kết cục mà tôi thích.
Ngày mà tin tức được truyền đến, ba tôi mở một chai rượu đế, rót cho tôi đầy một ly.
Tự ông uống một hơi cạn sạch trước, kế đó đôi mắt có thần sáng ngời nhìn chằm chằm tôi, mang theo cả sắc đỏ.
Đây cũng là lần đầu tiên ông gọi đủ cả tên lẫn họ của tôi: “Thịnh Niên.”
Ông nói: “Có phải con làm không?”
“Có phải con đã làm những chuyện này không?”
Tôi bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Trong mắt ngấn lệ nhìn về phía ba: “Vâng.”
Sự ác độc của tôi không thèm che giấu, thật ra tôi rất sợ ba mẹ nhìn thấy dáng vẻ này của tôi.
Nhưng tôi không có sự lựa chọn nào khác.
“Rất xin lỗi ba, con…”
Tôi đang muốn xin lỗi lại đã thấy mẹ kịp thời chạy chậm từ trong phòng bếp ra.
Bà đột nhiên đập mạnh một bát cá xuống trước mặt ba, trên mặt không có tí dịu dàng nào, lạnh lùng nói với ông.
“Thịnh Tiểu Phúc, ông đừng có tác oai tác quái trước mặt con gái, tôi cảnh cáo ông.”
“Nếu không có con gái, chết chính là tôi với ông. Đúng, ông không thèm để ý đến sống chết nhưng tôi để ý.”
“Ông cảm thấy con gái hại một nhà anh cả ông? Nhưng nếu không phải bọn họ có lòng tham không đáy thì có thể bị dính bẫy sao?”
“Tôi xin ông hãy dùng cái đầu óc heo của ông nghĩ lại xem, đừng suốt ngày chỉ biết làm người tốt!”
“Nếu ông khó chịu vậy hai ta ly hôn, ông ở lại thôn Thịnh gia chùi duýt cho anh cả ông, tôi sẽ đi Hàng Châu với Niên Niên.”
Mẹ hùng hổ tuôn một tràng, cứng rắn không cho ba chen vào lấy một lời.
Ba gấp đến độ đứng lên: “Tôi không phải có ý này.”
“Tôi là sợ… cảnh sát điều tra được đến trên người Niên Niên thì làm sao bây giờ?”
“Tôi là lo cho con bé!”
Tôi cười cười, lấy từ trong ngực ra một tờ chứng minh bệnh nhân tâm thần.
“Đừng sợ, con không tham dự trực tiếp, huống hồ con còn có cái này.”
Ba run rẩy đưa tay nhận lấy, viết chi chít trên giấy đều là những triệu chứng chứng minh bệnh tâm thần của tôi như đời trước.
Đời này tôi lại làm cho chúng nó xuất hiện một lần nữa.
Ba cầm giấy chẩn đoán, một người đàn ông đã lớn tuổi lại ngồi trên mặt đất gào khóc lớn.
“Niên Niên, là ba có lỗi với con, ba đã không bảo vệ tốt cho con.”
21.
Ngày thứ một trăm nhà bác trai cả phá sản, bác trai và bác gái cả bệnh nặng, đồng thời qua đời.
Cũng vào ngày này ba mẹ và tôi cùng nhau bước lên máy bay bay đến Hàng Châu.
Mây lành quấn quýt, tôi rũ mắt nhìn lại, dường như có thể nhìn thấy câu đối phúng điếu và nghe được tiếng nhạc buồn phía dưới tầng mây.
Còn tôi sẽ mãi mãi ở phía trên tầng mây
___ HOÀN CHÍNH VĂN ___
#TieuMocLan: còn 2 chương ngoại truyện nữa là full các bà nhé. Bai ^^